Đến buổi trưa Phó Lễ Hành cũng bận rộn xong, cơm chiều xã giao anh giao cho phó tổng đi tiếp, sau khi anh ngồi lên xe, cũng không trực tiếp lái xe xuất phát mà lấy điện thoại ra gọi cho Đồng Vũ Vụ, đầu bên kia truyền đến giọng nữ máy móc, nói điện thoại không thể kết nối được, nghĩ nghĩ lại gọi số điện thoại trong nhà, là dì giúp việc nghe máy, nói cô đã lái xe rời khỏi nhà được 20 phút.
Từ biệt thự Tùng Cảnh đến mộ viên có một đường hầm dài, chẳng lẽ lúc anh gọi cho cô, cô đang đi qua đường hầm sao?
Rất có thể.
Vốn anh chuẩn bị gọi lại cho cô, nhưng điện thoại vẫn chưa kết nối, đúng lúc nghĩ đến, lúc nãy dì giúp việc nói cô tự lái xe đi, mặc dù cô sớm có bằng lái xe, nhưng rất ít khi tự lái, gọi điện thoại cho cô khiến cô không tránh khỏi phân tâm.
Anh xuất phát từ đây, lái xe khoảng nửa tiếng, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì có thể gặp cô, liền bảo lái xe chạy đến mộ viên.
Hôm nay anh cố ý mặc bộ tây trang đen, còn tưởng rằng cô sẽ mặt một chiếc đầm đen, không nghĩ đến cô sẽ mặc màu đỏ.
Nghĩ đến bộ dạng vui vẻ lúc sáng của cô, khóe miệng anh không tự giác dương lên.
Anh chưa từng gặp cha mẹ vợ khi còn sống, nên cũng không có ấn tượng gì, cứ tưởng rằng ngày như vậy cô sẽ rất khó vượt qua, nhưng không nghĩ đến cô so với anh tưởng tượng còn kiên cường hơn nhiều.
Mười năm.
Trước khi quyết định kết hôn với cô, anh đã gặp qua cô vài lần, cô giống như cũng không vui vẻ như vậy, cô làm cho người ta cảm giác thận trọng không dám đi nhầm bước nào.
Hiện tại nghĩ lại, cô ở hiện tại cùng với cô năm đó như hai người khác.
Năm đó cô thận trọng cô đơn nên anh muốn kết hôn với cô, hiện tại thì cô hoạt bát và càn quấy lại khiến anh động tâm.
Đồng Vũ Vụ nằm mơ cũng không nghĩ đến Tần Dịch sẽ đến mộ viên, giờ phút này, cô chỉ có một ý nghĩ: không phải hắn theo dõi cô đấy chứ?
Theo bản năng cô nắm chặt bó hoa hồng trắng trong tay.
Cô thật sự không hiểu, Tần Dịch sao lại biến thành bộ dạng này chứ, cô quen biết hắn nhiều năm như vậy, cho đến trước lúc chia tay, hắn cũng không phải là loại người đeo bám như vậy, hắn cũng có kiêu ngạo riêng, cho nên khi biết cô và Phó Lễ Hành đính hôn, hắn suốt đêm từ nước ngoài trở về, đến trước mặt cô, cũng chỉ hỏi cô có phải thật sự muốn gả hay không, cô nói đúng, hắn cũng không nói gì nữa, chỉ trầm mặt một lúc rồi xoay người rời khỏi.
Hắn hiểu cô, cô cũng hiểu hắn.
Trên thực tế, trước khi tiểu thuyết xuất hiện, cô cũng không nghĩ qua Tần Dịch sẽ dây dưa với cô.
Nếu hắn vẫn là hắn của trước kia, cô khẳng định sẽ không cần lo lắng hắn đối với cô sẽ làm cái gì, nhưng hiện tại hắn đã biến thành bộ dạng mà cô không biết, hắn sẽ không đối với cô yêu không được nhân cơ hội này ép buộc cô đấy chứ?
Loại tình tiết này thật vớ vẩn, thật cẩu huyết, nhưng ở trong tiểu thuyết, hắn đã dùng thủ đoạn này đối với Liễu Vân Khê nha!
Đồng Vũ Vụ theo bản năng lùi về sau hai bước, ngẩng đầu nhìn nhìn, mộ viên không có camera, có người trông coi nhưng mà, nhưng mà đoán chừng giờ này anh ta đang ở ngoài cổng, nếu cô kêu cứu không biết có nghe được hay không?
Không đúng! Trong túi gọi to có một chai Whiskey, nếu Tần Dịch dám đối với cô làm chuyện phạm pháp gì, cô liền đánh cho hắn nở hoa!
Nghĩ đến trong túi gói cho chai Whiskey, cô cảm thấy an tâm hơn.
Tần Dịch nhìn thấy cô, hắn đứng lên, đi lại gần cô mấy bước, thấy cô lùi về sau, không khỏi cười tự giễu, trong lòng truyền đến cảm giác đau đớn, lúc này hắn mới thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, Vũ Vụ.”
Đồng Vũ Vụ nghe thấy lời này cả người liền tiến vào trạng thái cảnh giác.
Mộ viên này ở chỗ hẻo lánh, nếu hiện tại cô xoay người bỏ chạy bên cổng bảo vệ, với tốc độ của cô chỉ sợ cũng chỉ được vài phút, thời còn đi học Tần Dịch từng đạt quán quân chạy đường dài, tốc độ của hắn nhất định sẽ nhanh hơn cô, sách dùng thì ít, hiện tại cô phát hiện, trước kia cô luyện cái gì mà tửu lượng nha, sớm biết như vậy nên đi học tán thủ!
Tần Dịch thấy Đồng Vũ Vụ không nói chuyện, cô mặc váy đỏ, tóc đen, ôm một bó hoa hồng trắng, ba loại màu sắc này kết hợp sinh ra một loại mỹ cảm khác.
Nhớ đến chuyện cha hắn từng nói, lại nhớ đến người đàn ông như núi kia bị hắn làm cho tức giận phải nằm trong bệnh viện, giọng hắn trầm thấp hơn rất nhiều, “Vũ Vụ, hiện tại em có sống hạnh phúc không?”
Không đợi cô trả lời, hắn lại tự nói tiếp: “Anh rất hận ông ấy, năm đó anh trai và mẹ anh đều mất, ông ấy nói với anh, sau này ở Tần gia hai cha con chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, kết quả không bao lâu thì ông ấy cưới người khác.
Sau đó anh và em ở cùng một chỗ, anh chỉ muốn đối với em thật tốt, muốn nhanh chóng tốt nghiệp, nhanh chóng đi làm, như vậy có thể cưới em về nhà, chỉ là không đợi được đến lúc anh có năng lực, ông ấy lại bức anh và em chia tay.”
Năm đó, Tần Hoài buộc hắn chia tay, phương pháp gì cũng sử dụng qua, nhưng chỉ cần hắn có thể kiên trì, cuối cùng người thỏa hiệp cũng không nhất định sẽ là hắn.
Khi ấy, hắn cảm thấy cô không thích hắn, nhưng người bạn trai như hắn có cũng được không có cũng được, hắn rất sợ nếu hắn kiên trì cô lại sẽ buông tay, trên thực tế, lúc ấy cô đã có suy nghĩ chia tay ở trong đầu rồi, hắn biết khi còn trẻ hắn đặt nặng tôn nghiêm, cũng có tâm tư hờn dỗi, sợ người bị vứt bỏ là mình vì thế hắn chủ động