Phó Lễ Hành cũng không để giấc mơ này trong lòng, thời điểm anh tỉnh lại lần nữa, anh đã ném giấc mơ ấy ra sau đầu.
Lão Phì kết hôn lần thứ hai, cũng không làm qua long trọng, quy củ ở Cao Thành bình thường mười hai giờ mới bắt đầu.
Đồng Vũ Vụ rất có phong thái của thần tượng, sáng sớm thức dậy liền tắm rửa, thoa kem dưỡng thể từ đầu đến chân, trong các sản phẩm dưỡng da thì sữa dưỡng thể là tiêu hao nhiều nhất, một chai sữa dưỡng thể 200ml cô sử dụng chưa đến một tuần đã hết.
Thời điểm Đồng Vũ Vụ vô cùng bận rộn, người cuồng công việc Phó Lễ Hành cũng không kém, anh ngồi trên bàn lớn trong phòng xử lý công việc và họp từ xa.
Anh biết Đồng Vũ Vụ ít nhất cũng hơn một giờ nữa mới xong.
Bởi vì Phó mỗ thích eo nhỏ cũng thích sườn xám, hiện tại Đồng Vũ Vụ tham gia cũng không tính là trường hợp đặc biệt nghiêm túc, nên cô chọn sườn xám.
Sườn xám hôm nay cô mặc có thiết kế cách tân của váy lễ phục, tôn lên tỉ lệ cơ thể cô một cách đáng kể, cô đứng trước gương lớn trong phòng chụp hình lại, sau khi hài lòng, lại chuẩn bị đi đắp mặt nạ.
Khí hậu và độ ẩm ở Cao Thành không khắc nghiệt như ở Yến Kinh, Đồng Vũ Vụ cảm thấy thích thành phố này hơn.
Vừa đắp mặt nạ cô vừa bước đến bàn làm việc nói chuyện phiếm với Phó Lễ Hành: “Anh nói đi, ở Cao Thành chúng ta có nhà không?”
Phó Lễ Hành đang trả lời email, tranh thủ thời gian gửi đi, ngẩng đầu liếc cô một cái, giọng điệu bình thản không có cảm xúc trả lời, “Không có, không cần thiết, công ty cũng không phát triển ở đây, anh cũng rất ít khi đến Cao Thành.”
“Cũng đúng.” Phó Lễ Hành là người theo chủ nghĩa thực dụng, cũng không có ham thích mua bất động sản khắp nơi, nếu nói đến đề tài nhà cửa, Đồng Vũ Vụ tự nhiên không tránh khỏi nghĩ đến nhiệm vụ của hệ thống, nếu cô đoán không sai, nhiệm vụ tiếp theo hệ thống đưa ra liên quan đến “Ở”.
Là muốn cô thử nghiệm cuộc sống thuê ở nhà ở, hay là muốn cô mua nhà đây?
Đột nhiên Đồng Vũ Vụ có chút tò mò.
Thật ra cô cũng không có đáng thương như trong tiểu thuyết, trên danh nghĩa của cô cũng cô mấy căn nhà, mặc dù không ly hôn, nhưng kiêm tốn mà nói, cho dù cô thật sự cùng Phó Lễ Hành ly hôn cũng không đến nổi lưu lạc đi thuê nhà ở.
Thời điểm Đồng Vũ Vụ và Phó Lễ Hành ra khỏi cửa cũng đã hơn mười một giờ, lão Phí với tư cách là chú rể cũng đã gọi thúc giục mấy lần, mỗi lần như vậy Phó Lễ Hành đều bất đắc dĩ.
Nơi tổ chức tiệc cưới cũng trong khách sạn này, là một phòng nhỏ, không sai biệt lắm chỉ có thể để hơn 10 bàn.
Quy mô của hôn lễ này cũng không bằng một nửa lễ đính hôn của Phó Lễ Hành và Đồng Vũ Vụ, nhưng sau khi đi vào, cô nhìn thấy cô dâu kéo tay cha cô ấy, khi người cha già vành mặt đỏ đỏ đem tay cô dâu giao cho chú rể, trong lòng Đồng Vũ Vụ đột nhiên sinh ra hâm mộ và hoài niệm.
Cô rất hài lòng với hôn lễ của mình, đó chính là thời gian để một cô gái luôn mơ mộng.
Không hoàn mỹ duy nhất chính là cha mẹ cô không có mặt.
Thời điểm cô kết hôn cũng không làm theo sắp đặt của người khác mà nắm tay bá phụ bước vào, mà tự cô một mình đi đến trước mặt Phó Lễ Hành.
Cô trưởng thành hơn so với cái tuổi 23.
Phó Lễ Hành thấy cô nhìn chằm chằm lên sân khấu, lén lút nắm lấy tay cô ở dưới bàn, như đang muốn an ủi.
“Thật ra em thấy chuyện này cũng không thỏa đáng.” Đồng Vũ Vụ tiến đến tai Phó Lễ Hành thấp giọng nói: “Vì sao cha đem con gái giao cho chú rể mà không mẹ không thể chứ?”
“Quy củ chính là như vậy.” Phó Lễ Hành không có thói quen nói thì thầm, cô ghé vào tai anh nói nhỏ, vừa nóng vừa ngứa, nhưng anh vẫn thấp giọng cùng cô nói chuyện.
Ngay khi trong lòng Đồng Vũ Vụ nhịn không được xem thường, chỉ thấy Phó Lễ Hành nói bên tai cô, “Nhưng mà anh sẽ nhớ kỹ, sau này khi con gái của chúng ta kết hôn, anh và em sẽ cùng nhau bồi con gái.”
Đồng Vũ Vụ: “?”
Hello?
Đang êm đẹp sao lại nhắc đến con gái gì chứ? Không phải anh không muốn có con sao?
“Nói bậy cái gì đấy.” Hiện tại Đồng Vũ Vụ còn chưa nghĩ đến chuyện mang thai sinh con.
Chưa nói đến chuyện bắt buộc sinh con trai, mà chuyện gả cho một gia đình như Phó gia cô cũng cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, cô cảm thấy suy nghĩ của cô và Phó Lễ Hành có thể cũng giống nhau: trì hoãn thêm một thời gian nữa.
Quan trọng nhất chính là, nếu cô và Phó Lễ Hành không yêu nhau, hai người giống trong tiểu thuyết là vợ chồng bằng mặt không bằng lòng thì cô đối với chuyện mang thai cũng không có bài xích như vậy, nói không chừng còn rất cao hứng, nhưng hiện tại cô yêu anh, thử hỏi có cô gái nào chưa hưởng thụ đủ tình yêu ngọt ngào mà vội vàng muốn làm mẹ chứ?
Phó Lễ Hành nghĩ là cô thẹn thùng nên cũng không nói gì.
Nhưng mà trong lòng anh nhớ kỹ, sau này có con gái, khi con gái kết hôn, không thể chỉ có một mình anh và con gái đi đến chỗ chú rể được, nếu không cô sẽ ủy khuất và oán trách.
Nghi thức hôn lễ này rất đơn giản, sau khi trao nhẫn cho nhau, hai người đến từng bàn một để mời rượu.
Khi lão Phì và cô dâu đến bàn của bọn họ, vô cùng cao hứng, mặt mày đỏ lên, cố ý cụng ly với Phó Lễ Hành, “Lão Phó, cậu dùng nhiều điểm tâm một chút, rồi sớm sinh con mới phù hợp với chính sách!”
Đồng Vũ Vụ: “…….”
Cô dâu vội vàng nói: “Vợ chồng người ta muốn thế giới hai người một thời gian nữa, anh muốn làm mẹ chồng hay gì?”
Cô dâu cười cười xin lỗi Đồng Vũ Vụ, “Phó thái thái, lão Phì uống nhiều rồi, cô không cần để ý nha, chiêu đãi có gì không chu toàn mong cô lượng thứ cho.”
Sau hôn lễ, nhiều khách có việc nên phải đi trước, mấy người Phó Lễ Hành chuẩn bị sáng mai mới rời khỏi, nên cũng xem như là nhóm khách cuối cùng, lão Phì và vợ sắp xếp cơm chiều, sau cơm chiều lại có một nhóm khách nhân rời khỏi, cuối cùng đến bảy tám giờ tối cũng chỉ còn lại nhóm người trẻ tuổi.
Lão Phì cũng rất quý trọng lần tụ tập nay, giữ mấy người Phó Lễ Hành lại không cho bọn họ trở về phòng, cứ muốn giữ lại uống rượu nói chuyện phiếm.
Bên này đàn ông có Phó Lễ Hành, lão Phì, Chu Trì, Đường Cẩn Hành cũng với Vạn Lâm Gia.
Phụ nữ bên này có Đồng Vũ Vụ, cô dâu cùng với em gái của cô dâu.
Em gái của cô dâu gọi là tiểu Đồng.
Đồng và Đồng là cùng âm, Đồng Vụ Vụ có hảo cảm với tiểu Đồng, bộ dạng xinh đẹp, tính tình cũng hoạt bát năng động, khi tiểu Đồng đề nghị chơi trò chơi nói thật và mạo hiểm, hảo cảm của Đồng Vũ Vụ đối với cô càng tăng lên nhiều hơn.
Đây là muội muội tri kỷ nha!
Nói thật loại trò chơi mạo hiểm này cô và Phó Lễ Hành chưa từng cùng nhau chơi, đây là cơ hội tốt nha!
Đàn ông ở độ tuổi này giống bọn Chu Trì, đối với loại trò chơi này cũng không có hứng thú, cũng không muốn lãng phí thời gian chơi cùng em gái này, loại trò chơi này chỉ có học sinh tiểu học mới chơi, vừa lãng phí thời gian lại không có ý nghĩa.
Đồng Vũ Vụ thấy vẻ mặt của mấy người đàn ông không có hứng thú, quyết đoán lôi kéo tay áo của Phó Lễ Hành, dùng ánh mắt khẩn thiết cầu xin anh.
Phó Lễ Hành rất thích điệu bộ này của cô, lại nghĩ mấy ngày nay cô đến Cao Thành