Nội tâm Đồng Vũ Vụ lúc này đang trải nghiệm hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau.
Một bên muốn điên tiết lên với Phó Lễ Hành, một bên thì lại bình tĩnh đến lạnh lùng.
Mặc dù cô luôn tự biết phân biết phận, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng sau một hôn lễ hết sức xa hoa, tốn tiền tốn của, người đàn ông thúi này lại có suy nghĩ ly hôn, hôn nhân cũng tựa là kinh doanh, nhất là trường hợp của cô và Phó Lễ Hành.
Cô tự nhủ rằng trong hai năm này cô đã rất tận tâm tận lực, mấy thiếu phu nhân ngoài kia có mấy ai có thể làm được tốt như cô.
Lúc này trong phòng lặng phắt, nồng tình mật ý như trong tưởng tượng hoàn toàn không xảy ra, cô liền hiểu rõ tâm tư của Phó Lễ Hành.
Nếu hắn không nổi lên h4m muốn thì sẽ không đụng cô, điều này nói lên cái gì? Muốn mang thai, cũng đừng mong!
Từ khi bắt đầu cuộc hôn nhân này cho đến bây giờ đã ròng rã hai năm, Phó Lễ Hành mỗi một lần hành động đều đi kèm biện pháp an toàn.
Với sự thông minh khôn khéo của Phó Lễ Hành, cô đương nhiên sẽ không ngốc đến nỗi giở trò với áo mưa.
Loại chuyện ngu xuẩn kia, cô đời này sẽ không làm.
Mang thai là chuyện hai người cùng cố gắng, cô khinh thường làm loại thủ đoạn nhỏ kia, sâu trong nội tâm, cô luôn chướng mắt hành vi dùng con cái buộc chặt hôn nhân.
Cấu tạo tâm s1nh lý của giữa người đàn ông và phụ nữ là khác nhau, có lẽ người đàn ông khác sẽ vì con cái mà bộc phát từ phụ chi tâm* mà về với gia đình, nhưng nếu đặt chuyện này lên người Phó Lễ Hành là không có khả năng.
Hắn chưa bao giờ là người chịu để người khác khống chế ép buộc.
Mặc dù trong nội tâm Đồng Vũ Vụ đã đem Phó Lễ Hành lăng trì nhưng trên mặt không hề có để lộ một chút cảm xúc.
Thừa dịp, Đồng Vũ Vụ tranh thủ thời gian mở ra giao diện tiểu thuyết trong đầu.
Đối với chuyện giữa Tần Dịch và nhân vật nữ chính, cô không hề quan tâm.
Mọi chương có sự xuất hiện của cô và Phó Lễ Hành được cô xem đi xem lại rất nhiều lần, mỗi một chi tiết đều được cô nhớ rõ.
Chỉ tiếc là vai phụ không có nhân quyền*, tác giả cũng không muốn lãng phí bút mực, cho nên những chương mà cô ra sân, trên cơ bản đều là nằm trong hồi ức của Tần Dịch.
"Ngủ không được?" Trong bóng tối truyền đến giọng nam trầm thấp của Phó Lễ Hành.
Hắn còn biết người nằm bên cạnh hắn không phải là tượng sáp à?
Đồng Vũ Vụ thuận thế tiến tới, cọ vào trong ngực của hắn.
Nếu hắn đã không có cái tâm tư kia, cô đương nhiên sẽ không đi dẫn dụ hắn nữa, dứt khoát lảm nhảm mấy chuyện nhỏ nhặt nhân tiện kiếm thêm chút tình cảm.
"Dạ, chắc là do hôm nay ngủ dậy quá muộn nên bây giờ không buồn ngủ."
Lập