Chỉ có bản thân mới biết được?
Phó Lễ Hành sửng sốt trong chốc lát, mãi đến khi Lạc Ý kéo ống tay áo của anh thì anh mới hoàn hồn lại, cười nói với con gái: “Có phải ma ma nói với con như vậy không? Chỉ có bản thân mới biết được.”
Bây giờ hầu như mọi người đều thích dùng điện thoại, mấy đứa nhỏ cũng không ngoại lệ.
Hiện tại là thời đại tin tức internet, muốn để đứa nhỏ hoàn toàn cách ly với điện thoại là điều không thể nào.
Phó Lễ Hành và Đồng Vũ Vụ cũng xem như là tấm gương tốt, trên cơ bản là hiếm khi dùng điện thoại trước mặt Lạc Ý, nhưng từ khi Lạc Ý đi nhà trẻ, cô bé tiếp xúc với càng nhiều bạn nhỏ, đương nhiên sẽ có hứng thú say mê với những đồ vật mới.
Phó Lễ Hành đã nghiêm khắc quy định thời gian Lạc Ý xem di động và xem TV, may mà Lạc Ý thích đọc sách hơn, chỉ cảm thấy mới mẻ với những món đồ mới, cái gì qua rồi thì qua luôn.
Vậy Lạc Ý làm sao mà biết được câu “Chỉ có bản thân mới biết được?”
Lạc Ý ngẩng đầu nhìn về phía ba ba, suy nghĩ, rất nghiêm túc gật đầu: “Ma ma nói, bí mật chính là chỉ có bản thân mới biết được, không thể cho người khác biết.”
Phó Lễ Hành dường như có chút trầm tư.
Trí nhớ của anh cũng không tệ lắm, lúc trước luôn cảm thấy chuyện kỳ lạ, bây giờ dường như đã có thể giải thích thỏa đáng rồi.
Có vài lần, anh rõ ràng đã thấy cô chỉnh sửa trên vòng bạn bè, ngày hôm sau muốn xem cô đã đăng gì nhưng lại không thấy gì cả.
Lúc ấy anh cho rằng cô đã xóa bỏ vòng bạn bè giống như lời Đồng Vũ Vụ giải thích.
Hiện tại ngẫm lại, biết đâu lại có suy nghĩ khác?
Tỷ như, người bên cạnh anh cũng có bí mật của mình, và một số bí mật cũng chỉ có cô mới có thể biết.
“Phó tổng, không nên ngẩn người chứ!!”
Lạc Ý lớn tiếng nhắc nhở anh.
Có một lần nghe thấy ma ma gọi ba ba như vậy nên cô bé cũng học theo gọi Phó tổng, sau đó lại có lần nghe thấy chú Chu Trì của bọn họ gọi ba ba là lão Phó, cô bé cũng học theo gọi là lão Phó, kết quả bị ông nội nghe được, ông nội đã rất nghiêm túc theo sát cô bé nói, có thể gọi ông là lão Phó nhưng không được gọi ba ba là lão Phó, ông nội mới là lão Phó trong nhà này.
Cô bé hỏi ông nội, vậy có thể gọi là Phó tổng không?
Ông nội nói, dĩ nhiên có thể.
Ông nội còn nói, sau này cô bé và em trai cũng sẽ trở thành Phó tổng.
Phó Lễ Hành hồi phục lại tinh thần, mỉm cười, cúi người xuống nghiêm túc viết lên quyển vở của cô bé một dòng ký tự lạ ——
[Thứ sáu, trời trong sáng, hôm nay Phó Thanh Dịch cắn ngón tay của Phó Lạc Ý, là cố ý hay vô tình, mời bạn học Phó Thanh Dịch sau này giải thích rõ ràng.]
Lạc Ý nhìn từng chữ một, lại nghiêm túc đếm xem có bao nhiêu chữ, trong lòng dấy lên nghi ngờ: “Ba ba có phải đang gạt con không? Con không cần viết nhiều chữ như vậy.”
Phó Lễ Hành cười: “Bởi vì ba ba đã viết hết ngày tháng năm hôm nay và còn thời tiết như thế nào nữa.”
Lạc Ý ồ một tiếng: “Con phải đi thăm tiểu tử thúi Thanh Dịch.”
Nói xong cô bé bỏ quyển vờ vào trong ngăn kéo, lại ngẩng đầu nhìn về phía ba ba: “Ba ba có đi không?”
“Đi thôi.
Giờ này chắc là thằng bé đang uống sữa.”
Trong nhà phân công rõ ràng, khi hai vợ chồng đều không có chuyện gì làm thì bình thường sẽ không cần đến bảo mẫu và vú nuôi.
Phó Lễ Hành đảm nhận công việc lau mông, thay tã và bôi kem lên mông cho Thanh Dịch.
Lạc Ý phụ trách việc đọc sách tranh và hát các bài nhạc thiếu nhi cho Thanh Dịch nghe.
Đồng Vũ Vụ thì phụ trách việc pha sữa và đút thức ăn bổ sung.
Hai cha con vào phòng em bé, chỉ thấy đứa nhỏ mập mạp Thanh Dịch đang ngồi trong nôi, dựa lưng vào gối, điên cuồng uống sữa trong tư thế thoải mái và dễ chịu.
Cậu bé thích nhất là sữa, mỗi bạn nhỏ đều rất nhạy cảm đối với thời gian, hiện tại vừa đúng chín giờ thì nhóc mũm mĩm Thanh Dịch sẽ sốt ruột, đứng ngồi không yên nhìn xung quanh, hồn bay phách lạc, không hiểu sao lại bực bội, mãi đến khi bình sữa tới tay thì một giây sau mới vui vẻ cười khúc khích.
Sữa chính là số một trong lòng của nhóc mập Thanh Dịch...
Cậu bé sẽ vô cùng nghiêm túc khi uống sữa, cũng không cần nghỉ ngơi, như thể đang thưởng thức mỹ vị nhân gian vậy.
Có vài lần, Đồng Vũ Vụ cũng không nhịn được muốn thử xem hương vị sữa mà cục cưng uống ngon như thế nào, kết quả là vừa nếm một chút thì lập tức vỡ mộng.
Cô không kiềm lòng được mà ôm bé mập của cô an ủi một chút, đây là vì chưa từng uống qua thứ tốt hơn, nếu không sao lại cho rằng sữa là món ngon nhất trên đời chứ?
Một nhà bốn người đều ở trong phòng em bé, hai người lớn một trẻ nhỏ đang vây quanh nhìn đứa trẻ sơ sinh uống sữa, ánh mắt cũng không thèm chớp.
Ngay cả Phó Lễ Hành cũng cảm nhận được, con trai của anh ăn cái gì uống cái gì cũng đều rất ngon.
Một hơi uống cạn phần sữa của ngày hôm nay, nhóc mập thỏa mãn ợ một tiếng.
“Ma ma...” Lạc Ý đột nhiên kêu lên.
Đồng Vũ Vụ lập tức phản ứng lại: “Được, mẹ lập tức pha sữa cho con, con phải ngoan ngoãn uống hết nhé.”
Lạc Ý uống sữa đến hơn hai tuổi thì có một ngày đột nhiên không chịu uống nữa, nói cái gì cũng không bằng lòng uống, ngoại trừ sữa chua thì những thứ như sữa tươi hay sữa tinh khiết gì cũng không chịu uống.
Mãi đến khi Thanh Dịch sinh ra, mỗi ngày nhìn thấy Thanh Dịch đều uống sữa một cách ngon lành, cô bé mới vui vẻ uống một chút.
Hiện tại, Thanh Dịch giống như nhà truyền bá ăn vặt trong nhà, Lạc Ý chính là khán giả vừa xem xong đã thèm thuồng.
Được, rất tốt!
***
Hiện tại Lạc Ý đã ngủ một mình trong phòng công chúa của cô bé, hai vợ chồng thì ở trong phòng trẻ con với Thanh Dịch.
Sau khi chờ hai nhóc con đều đã ngủ, Đồng Vũ Vụ và Phó Lễ Hành mới trở về phòng ngủ.
Đồng Vũ Vụ tắm rửa rất lâu, từ sau khi sinh hai đứa con, cô cũng chú ý đến việc bảo dưỡng bên ngoài nhiều hơn, cũng may kiếm được tiền rồi, bản thân cũng có tính tự giác và kiên trì.
Hiện tại đã qua ba mươi tuổi, trạng thái cả người thoạt nhìn vẫn giống với lúc hai mươi lăm tuổi.
Đương nhiên cũng có khác chút xíu so với khi cô hai lăm rồi, bây giờ vật chất và tinh thần của cô rất sung túc, đuôi lông mày cũng lộ rõ vẻ mãn nguyện và kiêu ngạo trước nay chưa từng có.
Chờ sau khi cô bước ra khỏi phòng tắm thì Phó Lễ Hành cũng đã giặt sạch áo tắm và trả lời một số email, lúc này anh đang ngồi trên giường xem di động.
Cô đặt kem dưỡng da trên tủ đầu giường nên định bước đến lấy, vô ý nhìn thoáng qua Phó Lễ Hành dường như đang dùng wechat.
Cô cũng không để ý nhiều, nhưng khi đang thoa kem dưỡng da lên người thì đầu óc lại hoạt động, không phải anh rất ít khi dùng wechat sao?
Wechat đối với anh mà nói chính là một công cụ để trò chuyện với cô mà thôi.
Hiện tại bọn họ đều ở nhà, anh còn lại đang dùng nó… Liệu có phải là đang nói chuyện phiếm với ai không?
Nhớ lại hôm nay khi đến phòng làm việc, nghe được một tiểu cô nương khóc lóc kể lể với trợ lý của cô, nói bạn trai đang trò chuyện với một cô gái lạ bằng chức năng tìm bạn bằng cách lắc điện thoại trên wechat, tư duy của Đồng Vũ Vụ đã lập tức nghĩ đến chức năng “tìm bạn bằng cách lắc điện thoại”, “tìm bạn ở gần”, khi quay đầu lại nhìn gương mặt của Phó Lễ Hành, cô chợt giật mình, xua đi mọi suy đoán không đáng tin cậy.
Cho dù một ngày nào đó cô có phá vỡ nội tâm mà chơi cái trò tìm bạn bằng cách lắc điện thoại kia thì anh cũng sẽ không chơi mấy trò đó đâu.
Tuy nhiên cô chợt nhớ đến một chuyện, hình như từ khi kết hôn đến bây giờ, bọn họ đã cùng nhau đi qua thất niên chi dương rồi, nhưng cô vẫn chưa từng xem qua điện thoại của anh.
Không thể nói cô không có hứng thú với nội dung trong điện thoại của anh, chẳng qua là cô không có thói quen và cũng không thích lén lút kiểm