Từ khi Đồng Vũ Vụ và Phó Lễ Hành tiến hành thủ tục ly hôn thì cô đã chuẩn bị chuyển về ngôi nhà nhỏ kiểu phương Tây do bố mẹ để lại.
Căn nhà này được bố mẹ mua tặng vào năm cô mười tuổi, phong cảnh rất tốt, không khí cũng trong lành, nhưng nó nằm ở giữa sườn núi nên ra vào cũng không thuận tiện.
May mà sau khi kết hôn với Phó Lễ Hành, vì cô có cảm tình rất sâu đậm với nó nên đã dựa theo trí nhớ mà sửa sang lại, ngoài ra còn thuê nhân viên bán thời giờ để dọn dẹp mỗi tuần.
Hiện tại cô dọn vào sống cũng thuận tiện hơn nhiều.
Căn nhà này được mua vào năm cô mười tuổi, bây giờ cô đã hai mươi sáu tuổi, trải qua mười sáu năm đã sớm không còn phồn hoa như xưa nữa, so với căn biệt thự Tùng Cảnh của Phó Lễ Hành mà nói thì nơi này có vẻ cũ kỹ.
Nhưng đây là ngôi nhà của cô, nó chứa đựng rất nhiều kỷ niệm của ba mẹ, giờ đây cô mới nhận ra còn bố mẹ thì vẫn còn một mái ấm, bố mẹ không còn thì cái gọi là tổ ấm của hôn nhân cũng chỉ là ảo tưởng đơn phương của mình cô thôi.
Hôm nay cô sẽ đi tham dự hôn lễ của người bạn tốt thời trung học Tô Vận.
Sáng sớm cô đã thức dậy, bắt đầu trang điểm và diện đồ, ngồi trước bàn trang điểm, cô đang cẩn thận vẽ lông mày thì Lục Nhân Nhân vừa thức dậy, đầu bù tóc rối ngáp một cái: “Cậu thật sự tham dự hôn lễ sao? Tối qua mình đã nói rõ ràng với cậu rồi mà!”
Nếu nói cuộc hôn nhân ba năm qua của cô đã thu hoạch được gì ngoài ý muốn thì chắc hẳn chính là tình bạn giữa cô và Lục Nhân Nhân.
Lúc đầu cô cũng không để ý đến người bạn này, bình thường đi dự tiệc hay đi du lịch cùng nhau đều chỉ là mối quan hệ xã giao giả tạo.
Vốn dĩ cô còn nghĩ rằng sau khi mình và Phó Lễ Hành ly hôn thì nhất định Lục Nhân Nhân sẽ tự động biến mất, dù sao thì cô cũng không còn là Phó phu nhân nữa.
Tuy nhiên, Đồng Vũ Vụ không ngờ được rằng cô và anh đã ly hôn lâu như vậy nhưng Lục Nhân Nhân vẫn luôn giúp đỡ và đối xử với cô giống như trước.
Trong cuộc sống này, Đồng Vũ Vụ cảm thấy rất đáng giá khi có thể thu hoạch được một người bạn cho dù cô gặp khó khăn thì người ấy vẫn luôn sẵn sàng ở bên cạnh mình.
Điều này khiến cô cảm thấy ít nhất bản thân mình cũng không đến nỗi tệ hại.
“Đương nhiên là đi rồi.” Người phụ nữ trong gương không còn vẻ tối tăm sau khi ly hôn nữa, ngược lại trông cô mềm mại và kiên định hơn trước.
Đồng Vũ Vụ đặt bút kẻ lông mày xuống, nghiêng đầu nhìn Lục Nhân Nhân và mỉm cười: “Khi mình kết hôn thì Tô Vận đã đến, vậy lúc cô ấy kết hôn đương nhiên mình cũng phải đi rồi.
Đây là lễ nghi cơ bản mà.”
Cô còn muốn khiến những người chê cười mình phải thất vọng nữa cơ.
Cô không chỉ không lấy nước mắt rửa mặt, không chỉ không thoát khỏi nơi tuyệt vọng xám xịt mà ngược lại còn vui vẻ hơn trước.
Chẳng lẽ lại vì ly hôn mà có thể không biết xấu hổ sao? Mặc dù cô không còn là Phó phu nhân nữa nhưng cô vẫn là Đồng Vũ Vụ, là đứa con gái đáng tự hào nhất trong lòng bố mẹ mà.
Lục Nhân Nhân khó hiểu lắc đầu, nhìn gương mặt này của Đồng Vũ Vụ thì cô ấy lại muốn sỉ vả Phó Lễ Hành.
Nơi này là không gian riêng tư, chỉ có hai người là cô ấy và Đồng Vũ Vụ nên cô ấy cũng yên tâm lớn mật mà bóc phốt: “Cậu nói xem có phải họ Phó kia có vấn đề về đầu óc không? Lúc trước là anh ta mặt dày mày dạn muốn kết hôn với cậu, bây giờ thì hay rồi, anh ta thật sự không có ai bên ngoài à? Loại bắt cá hai tay này, không, không đúng, nói không chừng còn là loại đàn ông một chân đạp nhiều thuyền đều không có kết cục tốt.
Mỗi ngày mình sẽ nguyền rủa anh ta một trăm lần!”
Đồng Vũ Vụ thống khổ nhắm mắt, bất đắc dĩ nói: “Nhân Nhân, thật sự đừng nhắc đến chuyện này nữa, đừng để mình nhớ lại cuộc ly hôn này, nếu không mình sẽ tự hoài nghi, sẽ cảm thấy nhục nhã đến mức muốn tự sát đấy.
Cậu có muốn nhặt xác cho mình không?”
Chuyện cho đến bây giờ, người không muốn nhớ về Phó Lễ Hành nhất, không muốn chạm mặt Phó Lễ Hành nhất chính là Đồng Vũ Vụ.
Bởi vì chuyện này sẽ khiến cô dễ dàng nhớ đến tất cả những chuyện ngu ngốc mà mình đã từng làm trong một năm trước khi ly hôn.
Quả thực cô không thể tin được người làm ra những chuyện kia lại chính là cô.
Hiện tại, Đồng Vũ Vụ không còn suy sụp tinh thần đến mức muốn trầm cảm tự sát nữa, tâm lý của cô đã cực kỳ vững vàng rồi.
“Cậu nhục nhã cái gì?” Lục Nhân Nhân không hiểu: “Cậu cũng không lừa dối hay ở bên ngoài làm bất cứ điều gì có lỗi với cuộc hôn nhân của mình.
Ngược lại thì anh ta mới phải là người bị đóng đinh vào nỗi xấu hổ của hôn nhân đấy.”
Đồng Vũ Vụ thở dài: “Mình nhục nhã cái gì à? Cậu còn nhớ rõ chữ ký cá nhân hồi cấp hai không? Hiện tại có muốn nhớ lại một chút không?”
Lục Nhân Nhân biến sắc, chữ ký của cô ấy khi còn học cấp hai chính là ——
Nếu nó làm tôi đau, tôi không cần
Cô ấy vò đầu bứt tóc và than vãn: “Cậu không cần nhắc lại lịch sử đen tối đấy.
Mình tuyệt đối không thừa nhận mình thích sử dụng ngôn ngữ không chính thống của sao Hỏa khi còn học cấp hai đâu.”
“Mình nghĩ rằng cậu có thể hiểu được cảm giác của mình lúc này.” Đồng Vũ Vụ nắm tay Lục Nhân Nhân nói: “Đừng tiếp tục làm tổn thương mình, mình chỉ muốn nhanh chóng quên nó đi mà thôi.”
Lục Nhân Nhân: “...!Mình có thể hỏi cậu, cậu đã làm gì không?”
Sắc mặt của Đồng Vũ Vụ thay đổi trong giây lát: “Không thể, đừng hỏi, cho dù cậu hỏi cũng không có kết quả.”
Cô thật sự không muốn gặp lại Phó Lễ Hành, cho dù đối phương có nhớ những gì cô từng làm hay không, hoặc nếu cô nhớ lại tất cả những hành động não tàn của mình, điều này sẽ khiến cô muốn tự tay bóp ch3t chính mình.
Về phần bóng ma tâm lý sau khi ly hôn mang đến thì dưới tác động của sự kiện này, nó đã không còn quan trọng nữa.
Cô đã nghĩ mình sẽ rất sợ ly hôn, rất sợ mất đi thân phận Phó phu nhân này, nhưng khi tất cả những chuyện này xảy ra thì cô lại có thể bình tĩnh đối mặt với nó, xem ra con người sẽ thật sự mạnh mẽ hơn so với những gì cô từng suy nghĩ.
Lục Nhân Nhân “ồ” một tiếng và lại hỏi: “Vậy cậu có nghe theo ý kiến của mình không? Nếu cậu đi thì có thể dẫn theo Tùy Sách, mình nghĩ anh ấy nhất định sẽ rất vui.”
Tùy Sách?
Đồng Vũ Vụ dứt khoát từ chối lời đề nghị này: “Mặc dù hiện tại quan hệ của mình và Tô Vận không còn tốt như xưa nhưng làm người không thể không rộng lượng.
Cô ấy đã nhớ gửi thiệp mời cho mình, quan tâm đến công việc làm ăn của mình thì sao mình có thể vào ngày kết hôn của cô ấy cướp đi sự nổi bật được.
Dù sao cũng không được, hơn nữa mình và Tùy Sách cũng chưa đến mức đó, Tùy Sách đã chăm sóc mình rất tốt, trước kia như vậy, bây giờ cũng như vậy, cho nên mình càng không thể lợi dụng anh ấy.”
Cô biết hôm nay Phó Lễ Hành cũng sẽ đi, cô cũng sẽ có mặt ở hôn lễ, điều này nhất định sẽ thu hút sự chú ý của những người bên ngoài.
Nếu như cô dẫn theo Tùy Sách thì rốt cuộc bản thân đang tham dự hôn lễ hay là tranh thủ cướp đi