Trong nháy mắt, Đồng Vũ Vụ và Phó Lễ Hành đã ly hôn gần một năm.
Một năm này trôi qua rất nhanh, ít nhất thì Đồng Vũ Vụ cũng cảm thấy như vậy.
Cuộc sống xa hoa lãng phí trong quá khứ dường như đã là chuyện của kiếp trước.
Cuộc sống của cô sau khi ly hôn tốt hơn so với tưởng tượng của nhiều người, ngoài việc cô lạc quan hơn thì có không ít những mối quan hệ trước đây giúp đỡ cô.
Phó Lễ Hành và Vạn Lâm Gia, thậm chí là Tùy Sách cũng đều góp mặt.
Trong năm qua, số lần gặp mặt của cô và Phó Lễ Hành cũng không tính là ít, riêng tư hay trong các bữa tiệc đều có.
Hành động của anh trong hôn lễ của Tô Vận và Thịnh Diệp Châu khiến nhiều người quan tâm phải suy nghĩ lại, muốn bỏ đá xuống giếng hay giễu cợt cô, thậm chí muốn nhân cơ hội làm chút gì đó đều phải yên lặng xem xét động thái tiếp theo của anh.
Mà Phó Lễ Hành cũng không để cho bọn họ thất vọng, từ khi tin đồn “đêm khuya Phó Lễ Hành lái xe đến dưới nhà Đồng Vũ Vụ” truyền ra, vốn dĩ mọi người còn nghi ngờ đối với tin đồn này, nào ngờ một năm nay, bên cạnh anh không hề xuất hiện người phụ nữ nào khác… Thời gian dài, mọi người cũng bắt đầu hiểu được, một năm qua Đồng Vũ Vụ cũng xem như được yên tĩnh.
Cô cùng Vạn Lâm Gia cũng đã gặp mặt và dùng cơm vài lần, Vạn Lâm Gia trở thành khách hàng bên A của cô, là khách hàng trung thành và lớn nhất.
Kể từ khi cô thiết kế trang sức cho bà Vạn, Vạn Lâm Gia thỉnh thoảng cũng sẽ đặt những đơn hàng khác, ví dụ như nhờ cô thiết kế mẫu trang sức cho dì của mình.
Hai người cứ như vậy, có lẽ Vạn Lâm Gia che giấu cũng không tệ lắm, hiện tại vẫn chưa truyền ra tin đồn rằng anh ta đang theo đuổi cô.
Mọi người đều cho rằng Phó Lễ Hành đã nhờ bạn bè chiếu cố công việc kinh doanh của Đồng Vũ Vụ.
Nếu đã có thể làm đến trình độ này thì đương nhiên quan tâm cô vì là vợ cũ rồi.
Về phần Tùy Sách… Anh ấy dường như đã trở thành người bay trong không trung, đi đi về về giữa Anh quốc và Yên Kinh, quần chúng ăn dưa cũng biết bên cạnh Đồng Vũ Vụ có một hộ hoa sứ giả vừa đẹp trai lại còn rất giàu có.
Tùy Sách không có bối cảnh quá lớn ở Yên Kinh, dù sao thì cha mẹ của anh ấy cũng đã qua đời, anh ấy còn lớn lên ở Anh, nhưng điều này cũng không ngăn được những kẻ ăn dưa điều tra thông tin của Tùy Sách, tra ra được cũng khiến mọi người hoảng hốt.
Tùy Sách có sản nghiệp cả trong và ngoài nước, tài sản đứng tên anh ấy nhiều đến mức tiêu xài không hết.
Lục Nhân Nhân nhắc lại những chuyện bát quái này với Đồng Vũ Vụ, trong giọng nói cũng có chút hâm mộ: “Tại sao vận đào hoa của cậu lại tốt như vậy chứ? Chia cho mình một ít đi!”
Đúng lúc Đông Vũ Vụ vừa thiết kế trang sức xong, cô lấy một chiếc hộp từ trong túi xách ra và đưa cho Lục Nhân Nhân: “Đây là trang sức của bộ sưu tập Phương Phỉ mà mình thiết kế vào mấy tháng trước, chiếc vòng tay này rất hợp với cậu, tặng cho cậu đeo thử đó.”
Hoa đào! Còn có một cái tên khác là Phương Phỉ!
Sẽ rất đơn giản, thô lỗ và thẳng thắn khi dùng từ hoa đào làm tên của bộ sưu tập.
Lục Nhân Nhân mở hộp ra, chỉ thấy có một chiếc vòng tay nằm bên trong hộp, thiết kế rất đặc biệt, đeo trên tay trông vừa nhỏ vừa trắng.
Một chút thủy tinh hồng nhạt có thể nói là điểm nhấn hoàn thiện, mang lại cảm giác mùa hè.
“Đẹp thật đó!”
Đồng Vũ Vụ và Lục Nhân Nhân đã quen biết nhau lâu như vậy, cô có thể nhận ra đối phương là thật sự yêu thích hay chỉ là giả vờ thích món đồ này.
Thấy Lục Nhân Nhân thật sự rất thích chiếc vòng tay này, lúc này Đồng Vũ Vụ mới cảm thấy yên tâm.
Đây là cô đã dựa vào linh cảm của mình để thiết kế.
Đồng Vũ Vụ rất thích mấy lời khen ngợi thổi phồng của Lục Nhân Nhân, nhưng cô vẫn không quên dặn dò bạn mình: “Tỷ muội tốt của cậu lúc này không có tiền, nếu có người hỏi cậu đây là nhãn hiệu gì thì cậu nhớ quảng bá giúp mình nhé.
Nhưng cũng đừng khoa trương quá kẻo lại phản tác dụng.”
“Mình biết, mình làm việc mà cậu còn không yên tâm sao?” Lục Nhân Nhân dừng một chút và hỏi cô: “Cậu hết tiền rồi à? Còn thiếu bao nhiêu, mình vẫn còn một số tiền tiết kiệm nè.”
Chỉ có vài người biết sau khi Đồng Vũ Vụ ly hôn chỉ lấy được mấy trăm vạn tệ, mà Lục Nhân Nhân chính là một trong số đó.
Lục Nhân Nhân cũng không rõ lắm về tình hình tài chính của Đồng Vũ Vụ, hai người vẫn sống chung với nhau như trước.
Hôm nay cô trả tiền bữa ăn thì ngày mai đến lượt người kia trả…
Đồng Vũ Vụ lắc đầu: “Hiện tại mình không thiếu tiền, nói không chừng mình còn có nhiều hơn tiền tiết kiệm của cậu đấy!”
Lục Nhân Nhân: “?” Đau lòng quá!
Lúc Đồng Vũ Vụ kết hôn, Đồng đại bá đã cho cô một ít cổ phần, đây là hợp đồng ký kết giấy trắng mực đen, cuối năm cô đều được chia một khoản hoa hồng.
Tuy đây không phải là một số tiền lớn nhưng cũng đủ để cô sống tốt, khi cha mẹ qua đời cô cũng nhận được một số tiền bảo hiểm lớn, nhưng lúc ấy công việc làm ăn buôn bán của cha cô thiếu hụt rất nhiều, bỏ vào phần lớn vốn liếng, cho nên tài sản dưới danh nghĩa của cô cũng không nhiều lắm, nhưng so với người bình thường mà nói thì cũng đủ cơm ăn áo mặc cả đời.
Đồng Vũ Vụ đứng tên hai ngôi nhà, một căn cô đang ở, còn một căn thì cô đã cho thuê cách đây không lâu.
Tiền mặt rải rác cũng có hơn mười triệu nhân dân tệ.
Công việc kinh doanh của phòng làm việc cũng không tệ lắm, lợi nhuận một năm qua cũng xem như khá ổn, nhiều hơn so với những gì cô tưởng tượng.
Nhưng còn chưa đủ.
Đối với người bình thường mà nói, có xe có nhà không vay mượn gì, lại còn có một khoản tiền lớn, vậy thì nằm mơ cũng phải bật cười tỉnh dậy.
Nhưng đối với cô mà nói thì vẫn còn quá ít, ít đến mức hiện tại số lần mà cô có thể mua một chiếc túi cũng không nhiều!
Cuộc sống không dễ dàng á, Đồng Vũ Vụ thở dài.
So với việc bắt đầu một mối quan hệ tình cảm với nam nhân thì bây giờ cô quan tâm đến việc khi nào mình có thể kiếm được nhiều tiền, để cô có thể thoải mái mua bất cứ đồ vật gì mình muốn?
Đồng Vũ Vụ mời một tiểu tỷ tỷ ít nói và kiên quyết làm vệ sĩ, thân thủ nhanh nhẹn, kỹ năng quan sát cực tốt, có cô ấy ở bên cạnh, Đồng Vũ Vụ cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Trước đây không lâu, Tần Dịch lên cơn điên đến tìm cô, nói phải giải thích chuyện của Liễu Vân Khê, cũng nhờ vệ sĩ này đã cản lại trước mặt Đồng Vũ Vụ, không để Tần Dịch có cơ hội tiếp cận cô.
Qua vài ngày nữa là đến sinh nhật của Lục Nhân Nhân.
Sau bữa tiệc sinh nhật, Lục Nhân Nhân đã dẫn Đồng Vũ Vụ đến một quán bar.
Quán bar này cũng không phải nơi tùy tiện hư hỏng, cả trai lẫn gái nhảy nhót khắp nơi, nhưng vẫn có chút không khí văn nghệ.
Sau khi hai người tìm được một vị trí và ngồi vào đó, Lục Nhân Nhân mới hưng phấn nói: “Đây là quán bar do Nguyên Cánh mở ra, cậu có biết Nguyên Cánh không?”
Nguyên Cánh? Đó là chú hai của bạn học cũ Nguyên Tông của Đồng Vũ Vụ, tuy rằng là thân phận chú cháu nhưng tuổi tác cũng không chênh lệch lắm.
Nguyên Cánh này không thừa kế công ty mà ngược lại trở thành một nghệ thuật gia nổi tiếng trong giới.
“Phải.” Lục Nhân Nhân chỉ về phía sân khấu: “Nguyên Cánh thật sự rất giàu có, quán bar của anh ta đều là hội viên lịch sự, cho