Gặp lại Đồng Vũ Vụ năm mười tám tuổi, Phó Lễ Hành có cảm giác không chân thực chút nào.
Mặc dù anh còn nhớ rõ dáng vẻ năm đó của cô nhưng dù sao ký ức cũng đã phai nhạt đi.
Hiện tại ở năm mười tám tuổi, cô xuất hiện trước mắt anh, không phải qua hình ảnh video mà là sự xuất hiện rất chân thật.
Đồng Vũ Vụ cúi đầu, thời điểm đi ngang qua Phó Lễ Hành, anh có thể mơ hồ ngửi thấy một mùi hương hoa thoang thoảng.
Anh vô thức đưa tay ra nhưng rồi lại buông xuống.
Chỉ có một tiếng thôi, một tiếng sau anh sẽ phải trở lại với cuộc sống thực tại.
Sao có thể để một tiếng này phá vỡ quỹ đạo vốn có của cuộc sống chứ?
Khi cửa thang máy đóng lại, anh quay đầu nhìn, đúng lúc thấy chính mình trong bức tường gương.
Lúc này anh mới hai mươi bốn tuổi, ở độ tuổi này cũng chưa vội kết hôn.
Cho dù biết Đồng Vũ Vụ trước, anh cũng sẽ không ở bên cạnh cô.
Sau này gặp lại Đồng Vũ Vụ mới là đúng người đúng thời điểm, gặp sớm hơn hay muộn hơn đều không được.
Vậy tại sao anh muốn quay lại thời điểm này?
Theo những gì hệ thống nói ở dòng cuối thì nó sẽ đưa anh quay lại thời điểm mà anh tiếc nuối.
Chẳng lẽ ở sâu trong nội tâm, anh tiếc nuối vì đã không làm điều gì đó vào ngày sinh nhật thứ mười tám của cô?
Sau khi rời khỏi Cẩm Thành Hoa Đình, Phó Lễ Hành nhớ lại quá khứ và rơi vào mờ mịt.
Anh giơ tay nhìn đồng hồ, chỉ còn nửa tiếng nữa.
Phải làm gì đây? Hiện tại không kịp để chuẩn bị chiếc vương miện nhỏ, hơn nữa sẽ để lại dấu vết anh từng tới, như vậy e rằng sẽ mang lại cho cô một số rắc rối không cần thiết.
Anh biết rõ cô muốn có một chiếc vương miện nhỏ, nhưng bây giờ anh không thể tặng nó cho cô.
Nửa tiếng này, Phó Lễ Hành tới cửa hàng bánh ngọt gần nhất để mua một chiếc bánh sinh nhật nhỏ.
Anh hỏi nhân viên cửa hàng ngọn nến có số mười tám và nhờ họ viết một tấm thiệp chúc mừng sinh nhật.
Nhân viên cửa hàng nhìn thấy người đàn ông đẹp trai, phong thái ưu tú này, hỏi: “Anh muốn viết gì?”
Phó Lễ Hành suy nghĩ rồi nói: “Chỉ cần viết đừng nóng vội, kiên nhẫn chờ.”
Nhân viên: “Hả?”
Nhưng khách hàng là thượng đế, cô ấy đành viết sáu chữ này lên thiệp chúc mừng theo yêu cầu của anh.
“Đừng nóng vội, kiên nhẫn chờ.”
Chờ cái gì?
Phó Lễ Hành nghĩ, chờ anh.
Chờ thêm vài năm nữa, anh sẽ xuất hiện trong cuộc sống của cô.
Đồng Vũ Vụ thất vọng rời khỏi Cẩm Thành Hoa Đình, từ chối lời mời của người khác.
Cô có thể chờ đến khi bữa tiệc sinh nhật kết thúc đã là cực hạn rồi.
Hôm nay cũng là sinh nhật mười tám tuổi của cô.
Tại sao không có ai nhớ chứ? Cô mím môi, kìm lại sự chua xót trong hốc mắt.
Khóc ở chỗ này thật quá mất mặt, lẽ ra cô nên quen với điều này trong mấy năm qua rồi.
Cô gọi cho tài xế Đồng gia, tài xế nói hai mươi phút sau mới có thể đến đón cô.
Đồng Vũ Vụ đứng ở cổng Cẩm Thành Hoa Đình, do dự một lúc, không biết nên đứng đợi ở cửa hay quay lại đại sảnh chờ.
Trong lúc cô đang do dự thì một cậu thanh niên xuất hiện trước mặt cô, trên tay cầm tấm thiệp có viết tên, nhìn thấy cô mới ngập ngừng hỏi: “Xin hỏi, cô có phải là Đồng Vũ Vụ không?”
Đồng Vũ Vụ sửng sốt, theo bản năng lùi về sau một bước, cũng may là đang ở cửa khách sạn, cô cảnh giác nhìn cậu thanh niên này rồi gật đầu: “Là tôi.
Có chuyện gì không?”
“Tốt quá.” Cậu thanh niên mỉm cười hiền lành, lấy một hộp bánh sinh nhật trên ghế sau xe điện đưa cho cô: “Đây là của một vị tiên sinh tặng cho cô, còn có đóa hoa này nữa.”
Cậu thanh niên đưa cho Đồng Vũ Vụ một đóa hoa tường vi trắng.
Điều này khiến Đồng Vũ Vụ càng thêm khó hiểu.
Hộp bánh sinh nhật trong suốt, cô nhìn vào thì thấy một chiếc bánh màu hồng nhạt, trên chiếc bánh còn ghi “Chúc mừng sinh nhật mười tám tuổi”.
Lẽ nào thật sự là tặng cho cô sao?
Là ai đây?
Đồng Vũ Vụ một tay cầm hộp bánh, một tay cầm đóa hoa tường vi trắng, tò mò hỏi: “Là ai tặng tôi vậy? Người đó trông như thế nào?”
Cậu thanh niên vỗ trán, ngại ngùng nói: “Thật xin lỗi, tôi không nhớ rõ anh ấy trông như thế nào.”
Cậu thanh niên cũng thấy kỳ lạ, rõ ràng vừa mới nhìn qua, tại sao lúc này cậu ta không thể nhớ được vị tiên sinh đó trông như thế nào.
Đồng Vũ Vụ: “…”
“Có điều,…” Cậu thanh niên vắt óc suy nghĩ một lúc: “Là một vị tiên sinh mặc tây trang rất lịch sự.
Đúng rồi, chính là mặc tây trang, giọng nói khá trầm ấm.”
Miêu tả giống như một vị tổng tài, nhưng nếu là một vị tổng tài thì sao cậu thanh niên này lại không nhớ rõ dáng vẻ của vị tiên sinh kia chứ?
Đồng Vũ Vụ cũng suy nghĩ, các bạn bè của cô đều trạc tuổi nhau, cũng chưa từng thấy người nào mặc tây trang.
Cậu thanh niên còn có việc, hoàn thành nhiệm vụ xong thì lập tức rời đi.
Đồng Vũ Vụ quay lại ngồi trên sofa ở đại sảnh khách sạn, lúc này mới có thời gian đọc thiệp chúc mừng trong bánh sinh nhật.
Cô lẩm bẩm trong lòng: “Đừng nóng vội, kiên nhẫn chờ? Có ý gì đây?”
Cô nghĩ không ra, nhưng không biết tại sao, nghĩ đến việc có người vẫn nhớ rõ hôm nay là sinh nhật của cô, tâm trạng thất vọng lại tốt lên rất nhiều.
Hôm nay đúng là sinh nhật mười tám tuổi của cô, vẫn nên vui vẻ một chút đúng không?
Đừng nóng vội, kiên nhẫn chờ.
Cô nghĩ, có phải người nọ muốn nhắc nhở cô rằng mình có thể có bất cứ thứ gì mình muốn, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi một chút thôi?
Cảm ơn nhé!
***
Thời điểm Đồng Vũ Vụ tỉnh lại, cô ngây người nhìn lên trần nhà, phải mất một lúc lâu mới phản ứng được.
Cô ngồi bật dậy, nhìn mọi thứ xung quanh phòng, sau đó dụi mắt.
Cô thậm chí còn không quan tâm đến việc đi dép, chạy ra khỏi phòng ngủ với đôi chân trần trên hành lang tầng hai.
Đây là nhà của cô, nhà của cô và ba mẹ.
Phần thưởng của hệ thống là thật sao?
Cô mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện của ba mẹ ở dưới tầng.
Cô dừng bước, hai tay run rẩy.
Nhiều năm như vậy, cô dường như rất ít khi mơ thấy ba mẹ mình.
Đồng Vũ Vụ thật sự muốn gặp họ một lần nữa, thế nhưng cô lại thấy sợ hãi, có chút rụt rè.
Nhưng mà chỉ có một tiếng, cô hít sâu rồi bước từng bước về phía cầu thang, vịn lan can đi xuống.
Cách bày trí ở đây giống hệt trong trí nhớ của cô, khi cô đứng trên bậc thang nhìn về phía phòng khách thì thấy mẹ đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm kéo, động tác