Phó Lễ Hành rất ít khi đem công việc mang về nhà, đặc biệt là khi hắn mới đi công tác về, rất nhiều công việc đều đã ở trong giai đoạn cuối, một tuần này là khoảng thời gian mà hắn rãnh rỗi.
Nhưng điều này không có nghĩa là hắn có tâm trí ngồi xem phim truyền hình giải trí.
Sau khi tắm xong, hắn cầm lấy di động trên giường chuẩn bị xem tin tức thời sự, thì một giao diện quảng cáo nhảy ra, là một đoạn video ngắn, hình như là được trích ra từ một phim truyền hình nào đó.
Bất ngờ gặp phải chuyện này, Phó Lễ Hành lại không tìm thấy nơi để tắt, đành phải ngồi xem xong video dài đến hai mươi giây.
Trong video, sau khi nữ chính biết rằng người yêu cũ của mình kết hôn, liền đau buồn uống rượu mua say, nam chính đưa cô về nhà, vừa đỡ nữ chính nằm xuống giường xong thì bị cô ôm lấy, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn, đúng lúc quan trọng, nữ chính lại kêu tên của người yêu cũ.
Nam chính liền đấm một quyền thô bạo lên tường.
Phó Lễ Hành mặt không chút biểu lộ xem hết video rồi tiếp tục xem tin tức mới nhất.
Chờ sau khi xem xong tin tức, hắn nhìn thoáng qua di động, 10 giờ rưỡi.
Kết hôn với Đồng Vũ Vụ hai năm, cả hai bên đều ngầm hiểu được quy tắc và thói quen của nhau, có nhiều chuyện họ phối hợp với nhau rất ăn ý.
Trước kia, mỗi lần đi công tác trở về, hắn đều giành ra khoảng thời gian một tuần để ăn cơm cùng cô.
Lần này thì khác, người phá vỡ thói quen này không phải là hắn, mà là cô.
Cô hẳn là biết chiều nay hắn sẽ về nhà ăn cơm, nhưng cô lại không ở nhà.
Phó Lễ Hành từ trước đến nay không thích suy đoán tâm tư người khác.
Có thể bởi vì phòng ngủ quá mức yên lặng, hắn nghĩ tới chuyện hôm qua.
Ngày hôm qua bọn họ đụng phải Tần Dịch, đêm qua không biết cô đã nằm mơ thấy gì mà lại khóc đến đau lòng.
Phó Lễ Hành đưa tay ra nhéo nhéo sóng mũi.
Đúng lúc này, điện thoại cố định trên bàn reo lên, hắn đi xuống giường nhấc điện thoại thì thấy là cuộc gọi nội tuyến của dì Lưu.
"Cậu chủ, cô chủ đã về!"
Phó Lễ Hành ngừng một chút: "Ừ."
"Cô chủ uống say, hình như cô ấy đã uống rất nhiều rượu!" Dì Lưu không biết phải làm sao, nhưng bà cảm thấy phải nói với cậu chủ một tiếng, "Tôi đang nấu canh giải rượu cho cô chủ."
Đồng Vũ Vụ ngồi ở trên sô pha, lỗ tai dựng thẳng lên nghe dì Lưu nói chuyện điện thoại, dì Lưu thật sự là một người tuyệt vời a.
Với một cơ thể mảnh mai như cô, chỉ cần sức lực của một người là dì Lưu đã có thể đỡ cô lên lầu, nhưng dì Lưu không có làm như vậy, mà ngược lại lại gọi điện thoại cho Phó Lễ Hành, ý muốn để cho Phó Lễ Hành xuống lầu đem cô lên.
Cô cũng không biết Phó Lễ Hành nói cái gì trong điện thoại, tóm lại là sau khi dì Lưu cúp điện thoại, bước chân trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Diễn trò thì phải diễn phải nửa thật nửa giả, quá giả thì ai cũng có thể nhìn ra chỗ sơ hở.
Hôm nay tuy Đồng Vũ Vụ uống rượu, nhưng trên mặt chỉ có chút hồng hồng, chứ nếu như thật uống say, một thân ngập trong mùi rượu thì còn ai có hứng thú nữa.
Cô......!thật đúng là một người rất nhàm chán, đôi khi có chút hèn mọn, lại cố chấp.
Rõ ràng là đã gả cho Phó Lễ Hành và hạ quyết tâm muốn lấy lòng vị kim chủ này, nhưng nhiều lúc cô lại không thể bỏ được mặt mũi, sâu trong xương cốt