Phó Hành Lễ nhẹ nhàng cuối xuống nâng cô lên như ôm một nàng công chúa, Vũ Vụ nhìn vào đôi mắt vốn luôn mang vẻ bình thản của hắn, cô nghĩ thầm, cưới nhau hai năm rồi, đây là lần đầu Hành Lễ tỏ vẻ trân trọng mình đến thế.
Ta đang đến thời vận tốt rồi chăng- Vũ Vụ thoáng chút cười tự châm biếm mình.
Biệt phủ sang trọng của họ Phó được xây dựng hoàn hảo, phòng tắm tất nhiên cũng có thiết bị chống trượt,
thế mà cũng ngã, tệ thật.
Vũ Vụ chặc lưỡi.
May mắn không chấn thương lưng, chỉ phần đầu gối bị sưng đỏ nhẹ
Hai năm qua, đây dường như là lần đầu hắn ôm cô như thế này.
Cuộc sống Vũ Vụ có vẻ như một thiên đường hạnh phúc.
Chồng cô là một đại công tử có tiếng nhất nhì thành phố Yến Kinh phồn vinh rộng lớn, đã giàu sang tột đỉnh lại còn uy vũ khôi ngô, cô được một con người như vậy trọng vọng nâng niu, há chẳng phải là một cuộc đời viên mãn tuyệt đẹp chăng.
Cô đã làm những gì để được thế nhỉ- Ta xứng đáng nhận cái mức điểm cao nhất trong những cuộc thi tuyển của dòng chảy cuộc đời vốn dĩ khắc nghiệt này- Cô nghĩ, cuộc hôn nhân này ta đã không thất bại.
Phó Hành Lễ đặt khẽ Vũ Vụ xuống giường, tựa như sợ làm cô đau.Hình dáng người đàn ông cao lớn trong bộ đồ ngủ tơ lụa màu xanh nước biển toát ra vẻ bình thản cao nhã.
Nếu không phải lúc nãy vừa yêu đương nồng cháy còn lại dấu tích trên cổ hắn là vết cào của Vũ Vụ, chắc cô dám nghĩ người đàn ông này chắc là một đạo sĩ thoát tục.
Cô lại cười khẽ lên trong lòng với ý nghĩ của mình.
“Cái hòm thuốc gia đình đặt ở đâu nhỉ?” Hành Lễ trầm giọng hỏi.
Vũ Vụ cắn m0i dưới kềm nhịn cái đau, lệ mắt hoen mờ lắc đầu”Em không nhớ nữa”
Cô nhìn qua vết cào trên cổ hắn, nhớ lại ngày xưa Mẹ cô cũng thường dạy dỗ đức hạnh đoan trang của người con gái, người vợ, nhưng cuộc đời đã buộc cô những thích nghi thời thế.
Cô cho rằng có lúc cũng cần phải đóng kịch để làm chủ lấy hoàn cảnh.
Vết đỏ trên cổ hắn là cô cố ý làm.
Hơn nửa cuộc đời còn lại là đi chung đường với hắn, có những việc dù muốn hay không cũng diễn là diễn.
Đồng Vũ Vụ r3n rỉ nho nhỏ, nhưng lại nói” Không sao đâu anh, hai ngày nữa là lành hẳn thôi”
Khuôn mặt ngây thơ cau đôi mày liễu ra dáng chịu đựng.
Chân đau thì có đấy, nhưng làm quá lên thì cô đang cố tình.
Cô đang kiểu như con thỏ non ngoan ngoãn nép vô lòng cho anh nai to lớn che chở bảo vệ.
Anh nai ngố sẽ thấy mình được hùng mạnh khi bảo bọc, chăm mớm bé thỏ nắm cỏ non thơm lừng của anh.
Cô đã biết rằng đàn ông sẽ thấy mình mạnh mẽ khi vung rộng cánh chở che cho bóng hồng bé bỏng dễ vỡ đang nép vào ngực mình.
Phó Hành Lễ xoay lưng đi tìm cho ra tủ thuốc gia đình.
Dù Vũ Vụ đã nhất định là mình không sao.
Lúc này còn lại một mình,Vũ Vụ liền vội vả tìm hiểu về cái trung