Chờ ăn sáng xong, Đồng Vũ Vụ liền chuẩn bị lái xe đi siêu thị mua thức ăn.
Trong tủ lạnh đã không còn gì, trước kia đều là dì Lưu hai ba ngày đi siêu thị mua sắm một lần, lần cuối cùng cô đi siêu thị đã là chuyện của mấy năm trước.
Đồng Vũ Vụ tìm kiếm trên bản đồ thì thấy có một trung tâm mua sắm cách biệt thự khoảng năm km, ở tầng trệt của trung tâm đó có một siêu thị nhập khẩu.
Lần này đi ra ngoài, cô không gọi cho tài xế.
Hôm nay không phải là ngày cuối tuần, lại đang trong giờ làm việc.
Đồng Vũ Vụ đi tới chỗ để xe đẩy, nhưng lúc này cô mới phát hiện là cô đã lạc hậu và theo không kịp thời đại rồi.
Cô đang nghĩ là ai có thể nói cho cô biết vì sao những cái xe đẩy này đều bị khóa lại hết vậy? Làm thế nào để mở ra a? ? ?
Ngay lúc cô đang nghiên cứu làm sao để mở khóa thì điện thoại di động bỗng vang lên, lấy ra xem thì thấy là Phó Lễ Hành gọi tới.
Gần đây, tần suất hắn chủ động gọi điện thoại cho cô rất thường xuyên.
Cô nhận điện thoại, không chờ hắn kịp nói gì thì cô đã đau khổ hỏi: "Ông xã, anh có biết làm thế nào để mở khoá xe đẩy trong siêu thị hay không vậy?"
Cô chính là người bị thời gian bỏ rơi mà!
Phó Lễ Hành gọi đến chủ yếu là muốn hỏi cô buổi trưa thích ăn gì, không ngờ điện thoại vừa kết nối liền phải đối mặt với một vấn đề như thế.
"Cái gì?"
" Gọi video đi!" Đồng Vũ Vụ nhắc nhở hắn, "Sau khi cúp điện thoại, anh mở Wechat lên, đồng thời nhận lời mời gọi video của em."
"Ừ."
Sau một phen thao tác, lúc nhìn thấy mặt Phó Lễ Hành xuất hiện trong màn hình, Đồng Vũ Vụ vẫn có chút không thích ứng, nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh tâm lý, đưa camera nhắm ngay một dãy xe đẩy đang bị khóa, "Ông xã, anh có biết mở cái này không? Em thấy chỗ này có một cái khe hở, có phải là phải nhét đồng xu vào giống như mấy cái máy trò chơi điện tử không?"
.
.
Phó Lễ Hành còn lạc hậu hơn so với Đồng Vũ Vụ.
Hắn cũng không hiểu cái này, nhưng hắn luôn là một người thông minh, liền nói: "Em thử dùng một đồng xem."
Cái này chính là làm khó Đồng Vũ Vụ, "Trong ví em không có một đồng."
Cô cảm thấy lần cuối cùng cô nhìn thấy một đồng là khi cô còn học trung học cơ sở.
Bây giờ cô thực sự không biết đồng xu hiện tại trông như thế nào.
Phó Lễ Hành.
.
.
cũng không có.
Cho dù có thì nước xa không cứu được lửa gần.
Ngay lúc hai người đang trầm mặc, đột nhiên có một giọng nam trẻ tuổi truyền đến: "Cô gì ơi, có phải cô không có tiền xu hay không, để tôi đưa cho cô."
Phó Lễ Hành sững sờ.
Chỉ nghe thấy Đồng Vũ Vụ khách khí nói: "A, vậy thì tốt, cám ơn anh.
Nhưng làm sao tôi trả lại cho anh?"
Cô bấy giờ mới phát hiện, xe đẩy nơi này là bị khóa lại, phải nhét một đồng vào khe hở trên tay nắm mới có thể mở khoá.
Chờ sau khi mua sắm xong, khoá xe lại thì mới lấy lại được một đồng kia.
Điện thoại của Đồng Vũ Vụ xoay một vòng, Phó Lễ Hành chỉ có thể nhìn thấy nền gỗ của siêu thị.
"Không cần." Lại là giọng nam trẻ tuổi kia, "