Tần Dịch suy nghĩ, vậy là đúng rồi.
“Chờ chút, tôi đến đó.
”
Cúp điện thoại, Liễu Vân Khê nghe được giọng nói của đầu bên kia, nhất thời bình tĩnh lại, nước mắt lại lưng tròng.
Anh nguyện ý giúp cô?
Sao lại ….
tốt với cô như vậy?
Phó Lễ Hành đang tăng ca, nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cũng không nghe liền, anh trả lời mail xong, mới cầm điện thoại, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Đồng Vũ Vụ, hình như chỉ đổ chuông hai tiếng thì phải? Lúc này cô đang ở Vạn gia, tại sao lại gọi cho anh?
Trong lòng nghĩ chờ sau khi về nhà sẽ hỏi có chuyện gì, nhưng lại vô thức cầm điện thoại gọi cho Đồng Vũ Vụ.
Đồng Vũ Vụ đã sớm chuẩn bị tốt, lúc này cô đang cùng Lục Nhân Nhân ra ngoài đi dạo, cô cũng không kiêng dè có người ngoài, liền nhận điện thoại, “Uy”
Cái “Uy” này cô đã luyện tập nhiều lần ở trong đầu, nếu vội vàng cáo trạng, nói không chừng Phó Lễ Hành sẽ cảm thấy cô cố tình bức ép, chỉ có thể dùng phương pháp uyển chuyển vòng vèo mà thôi.
Lục Nhân Nhân đứng một bên cũng ngây ngốc, vừa rồi không phải còn nói chuyện rất tốt sao, sao có cảm giác Vũ Vụ vừa nhận điện thoại đã muốn khóc rồi?
Lục Nhân Nhân có thể cảm nhận được, thì với năng lực quan sát của Phó Lễ Hành cũng sẽ biết, nghe giọng điệu của Đồng Vũ Vụ không thích hợp, liền nhíu mày, “Sao vậy, có phải xảy ra chuyện gì à?”
Đồng Vũ Vụ sao có thể nói cho Phó Lễ Hành được.
Dù sao từ miệng cô nói ra và từ miệng người khác nói ra cũng không giống nhau, nếu không phải vì chuyện này, cô cũng không ăn no rồi rủ Lục Nhân Nhân ra ngoài đi dạo, mặc dù trang viên của Vạn gia rất lớn cũng rất xa hoa, nhưng dù sao cũng ở bên ngoài, bây giờ đang là mùa hè, ở đây có rất nhiều cây, muỗi cũng rất nhiều, không có việc gì ai lại đi bộ ở đây chứ?
“Không có gì.
” Đồng Vũ Vụ miễn cưỡng lấy lại tinh thần, liếc nhìn Lục Nhân Nhân nói, “Em không có chuyện gì, đều ổn cả.
”
Lục Nhân Nhân không hổ là chị em tốt của Đồng Vũ Vụ, tuy lúc mới bắt đầu nịnh nọt, nhưng về lâu dài cũng trở thành chị em tốt.
Đồng Vũ Vụ dùng ánh mắt ám chỉ, Lục Nhân Nhân liền hiểu ý, cô vội vàng bênh vực kẻ yếu, âm thanh cũng không khống chế được mà to lên, “Sao mà không có gì! Vũ Vụ cậu chính là quá lương thiện, tính tình quá tốt, bị người ta mượn chó mắng mèo khi dễ như vậy mà nói không có gì, Vạn Lê Như này thật là quá đáng, ai mà chẳng biết là cô ta nói cậu chứ!”
Thật ra cũng có người không biết, ví dụ như Phó phu nhân.
Phó phu nhân căn bản là không biết Vạn Lê Như đối với con trai mình có loại tâm tư này, dù có biết, người này cũng không nằm trong danh sách tuyển chọn con dâu của bà, dù cho Vạn Lê Như là tiểu thư của Vạn gia nhưng xét về tố chất, tuyệt đối không thể nào hơn Đồng Vũ Vụ được.
Phó phu nhân cũng giống một số người chỉ đứng hóng chuyện, bà chỉ đơn giản cảm thấy Vạn Lê Như còn nhỏ, nóng nảy không biết cách tham gia yến tiệc, còn về Liễu Vân Khê……thật có lỗi, Phó phu nhân căn bản không liếc nhìn cô ta thì làm sao phát hiện người này cùng con dâu mình có chút giống nhau.
Nếu Phó phu nhân biết Vạn Lê Như mượn chó mắng mèo, chỉ sợ bà sẽ làm cho Vạn Lê Như một trận ngay tại đây.
“Nhân Nhân, đừng nói bậy!” Đồng Vũ Vụ lúc này mới che micro của điện thoại, giọng điệu trách cứ, thực ra ánh mắt lại đang tán thưởng nhìn Lục Nhân Nhân.
Lục Nhân Nhân trên mặt có biểu cảm đúng là “Danh bất hư truyền” nha.
Lúc này Đồng Vũ Vụ đối với Phó Lễ Hành bên kia nhẹ giọng nói, “Thực sự không có