Hiện giờ Thẩm Hưng Vũ làm gì còn tâm trạng để ăn, không nói một lời đi ra khỏi nhà hàng, cô bạn gái chỉ có thể đi theo sau.
Người bạn gái này là một nghệ sĩ, đóng vai em gái của nam chính trong một bộ phim, gặp chút may mắn, sau khi bộ phim tuyên truyền nhận được một ít danh tiếng, nhưng mà mấy diễn viên tham gia bộ phim này đều là những người không nổi tiếng trong giới giải trí, cho nên dù cô ta có ra đường không mang kính râm cũng không ai nhận ra hết.
“Hưng Vũ, đó là ai vậy?” Cô bạn gái nhỏ giọng hỏi.
Thẩm Hưng Vũ có chút cáu kỉnh.
Để cô em gái nhỏ chứng kiến loại chuyện mất mặt mũi này, ai mà còn cười nổi được nữa, hiện tại anh đối với em gái này một chút hứng thú cũng không có, thầm nghĩ phải mau chóng rời khỏi nơi này, giọng điệu cũng không còn ôn nhu trêu đùa giống như trước nữa, hơi có chút mất kiên nhẫn nói: “Cô tự quản bản thân cô đi.
”
Bạn gái: “.
.
?”
Nếu cô biết người đàn ông kia là ai, tuyệt đối không đến đó để tên cẩu đây trước mặt sỉ nhục như vậy.
Cô cùng tên cẩu này hẹn hò đã vài lần, mà ngay cả cái túi xách đắt giá cũng chưa tặng cho cô, quá keo kiệt, nhìn người ta xem, cô gái xinh đẹp ngồi trong phòng bao kia khẳng định cũng là tình nhân của Phó tổng kia rồi, trước đây cô cũng đi theo mấy ông chủ tham gia yến tiệc, đối với giới nhà giàu ở Yến Kinh cũng biết một chút, mấy thái thái danh viện có bộ dạng xinh đẹp cũng không nhiều, khí chất xuất ra đều là tiền cả.
Ở trên mấy diễn đàn chỉ biết tâng bốc mấy danh viện đó, ở ngoài đời cô cũng từng gặp qua, bộ dạng cũng bình thường thôi.
Thực sự đồ so với đồ thì nên vứt đi, người so với người thì càng đáng chết, nhìn cô gái xinh đẹp kia đi, trang phục trên người toàn của thương hiệu nổi tiếng, hôm này hai người đụng hàng túi xách, nhưng trong lòng cô rất xấu hổ, cô mang một cái túi hàng nhái, giá trị chỉ bằng một phần mười của người ta.
Sao cô lại thảm vậy chứ!
Thẩm Hưng Vũ 16 tuổi đã bắt đầu quen phụ nữ, trong lòng người phụ nữ bên cạnh nghĩ gì, anh biết rõ ràng, không chút che dấu châm chọc, liếc nhìn cô ta, “Cô tỉnh lại đi, cô xem với khuôn mặt mặt dáng người này mà cũng muốn đến trước mặt tiếp cận người ta sao, người ngồi trong gian phòng vừa nãy là lão bà chân chính của anh ta, cô tự soi gương lại xem, cô có xứng để xách giày cho người ta không?”
Anh ta nhỏ hơn Phó Lễ Hành gần 10 tuổi, trước đây có gặp qua vài lần nên mới nhận thức, nhưng anh ta nhận ra Đồng Vũ Vụ, cũng thật trùng hợp.
Đời này Thẩm Hưng Vũ sùng bái nhất không phải ông nội, cũng không phải cha hay anh trai, mà là anh họ tài giỏi Tùy Sách.
Anh còn nhớ rõ cách đây ba năm, có một lần anh trốn học qua nước Anh tìm anh họ, trên bàn học của anh họ có một bản ghi chép và hai bức ảnh, trong ảnh là một cô gái rất xinh đẹp, sau này anh cùng cha mẹ tham gia hôn lễ của Phó Lễ Hành, khi cô dâu đi ra, anh nói với mẹ là nhìn Phó thái thái có chút quen mắt, mẹ anh còn cảnh cáo anh