Phòng tắm trong phòng ngủ chính rất lớn, bồn tắm lớn này cũng là được nhà thiết kế đề xuất lúc sửa sang lại, hình bầu dục có thể chứa được hai người, lần đầu tiên nhìn thấy bồn tắm này, Đồng Vũ Vụ cảm thấy cay mắt, điều này làm cô nghĩ đến nồi lẩu uyên ương, nhưng mà sau khi tắm thực sự rất thơm.
Bồn tắm lớn này cũng có rất nhiều chức năng, hơn nữa còn có nước từ suối nước nóng, mỗi lần ngâm mình bên trong đều có cảm giác như đang ngâm mình trong suối nước nóng vậy, rất thoải mái và mãn nguyện.
Có lẽ dự tính ban đầu của nhà thiết kế với bồn tắm lớn này có chút khó chấp nhận, nên mãi cho đến trước hôm nay, bồn tắm lớn vẫn chưa được phát huy tác dụng chân chính của nó.
Trong phòng tắm hơi nóng dạt dào, một cảnh tượng kiều diễm.
Đồng Vũ Vụ cảm giác như đang phiêu dạt trên biển, cô không còn sức lực chỉ có thể dựa vào Phó Lễ Hành mới có thể miễn cưỡng không ngã xuống.
Bình thường anh là người có chừng mực, thận trọng và biết kềm chế, nhưng mà trong chuyện này, lại luôn mạnh bạo và vội vàng, nhất là hôm nay.
Thẳng cho đến trước khi ngủ say, cô mới được lĩnh hội được cảm giác bị nghiền nát là sao.
Tối nay, Phó Lễ Hành ôm cô ngủ.
Nằm trên chiếc giường lớn 2m1 này, Đồng Vũ Vụ tự cho rằng từ những chuyện trong tiểu thuyết lại có thể hòa hợp được như hiện tại, cô đã cố gắng nỗ lực rất nhiều rồi.
Vài ngày sau, chính là ngày họp mặt bạn bè.
Trước khi Đồng Vũ Vụ trở thành bạn gái của Phó Lễ Hành, cô cũng không thích tham gia mấy loại họp mặt này, nhưng sau khi cô trở thành Phó thái thái cô lại thích tham gia mấy buổi họp mặt có người quen cũ, nhất là những người quen cũ đã từng khinh thường cô.
Một tháng trước ngày họp mặt, cô đã ở trong phòng lựa chọn cẩn thận, lựa quần áo hôm đó sẽ mặc phối cùng giày, túi xách thậm chí là cả trang sức.
Vì không biết được thời tiết một tháng sau, nên cô chuẩn bị sẳn vài bộ đồ, đến lúc đó cứ dựa theo thời tiết mà chọn.
Trên đời này có thể sẽ có người thản nhiên khi đối mặt với người từng khinh thường mình, hoặc cũng chỉ xem là bực bội một chút, cũng có người tỏ vẻ mình và người đó không cùng một loại người.
Nhưng Đồng Vũ Vụ không phải vậy, nếu không phải cần duy trì hình tượng, cô hận không thể đem đám người đó ra nghiền nát thành tro bụi, chỉ cần là có cơ hội cô sẽ nắm lấy để thể hiện ra ngoài, dù cho người khác có muốn mắng chửi nhưng cũng chỉ có thể dùng vẻ mặt rối rắm mà nịnh nọt cô thôi….Đây chính là chuyện sung sướng nhất trên đời nha.
Đồng Vũ Vụ ngồi trước bàn trang điểm chậm rãi mang khuyên tai, thầm nghĩ rằng, trong tiểu thuyết Liễu Vân Khê là người lấy đức thu phục người, khoan dung nhẫn nại chính là đức tính tốt, còn phẩm chất của cô chính là đen tối, ham hư vinh, độc ác, nữ phụ, cũng không thể trách tác giả được.
Tham gia buổi họp mặt, đương nhiên phải xuất hiện cuối cùng rồi, mọi người mới có thể thấy váy của cô xinh đẹp như thế nào, trang sức kim cương của cô có bao nhiêu lấp lánh, mọi người hẹn thời gian là sáu giờ, Đồng Vũ Vụ mãi cho đến 5 giờ 45 mới rời khỏi nhà.
Cô đã tính toán kỹ thời gian rồi, đợi đến khách sạn cũng gần 6 giờ 30, đến lúc đó mọi người đều đông đủ, chỉ còn lại cô xuất hiện cuối cùng.
Chạy vào bãi xe, sau khi dừng lại, điện thoại của Đồng Vũ Vụ vang lên, thấy lớp trưởng gọi đến, cô cong môi, “Uy, lớp trưởng, tôi lập tức đến ngay.”
Đầu bên kia tựa như thở phào nhẹ nhõm, “Vậy được rồi, tôi chờ cậu.”
Đồng Vũ Vụ nghĩ rằng cô sẽ là người xuất hiện cuối cùng và mọi người đang đợi cô, nhưng cô lại không nghĩ đến xuống xe đi đến thang máy lại gặp phải người bộ dạng thong thả từ tốn cũng muốn xuất hiện cuối cùng này của Tống Tương.
Đồng Vũ Vụ thu lại ý cười trên mặt, Tống Tương gỡ mắt kính lớn xuống, đảo mắt liền kiêu ngạo.
Một núi