Với thân phận của Đồng Vũ Vụ rất khó cùng nhóm thư ký hòa nhập, nhưng mà có thể duy trì được vẻ ngoài nhã nhặn cũng đã là tốt lắm rồi, Đồng Vũ Vụ cũng không nghĩ sẽ cùng họ trở thành bạn bè, cô cũng chỉ ở đó làm có mấy ngày, chờ sau khi nhiệm vụ này thành công, cô cũng sẽ tạm biệt cuộc sống đi làm chẳng thú vị này.
Đến gần giờ nghỉ trưa Đồng Vũ Vụ mới phát hiện tên của thư ký mới trên tấm thẻ nhân viên ghi hai chữ “Tô Nhụy”.
Điều này làm Đồng Vũ Vụ nghĩ ngay đến một chi tiết trong tiểu thuyết, trong tiểu thuyết, Liễu Vân Khê cũng rất đấu tranh, mới đầu cô ta không muốn trầm luân vào mối quan hệ tình cảm này, khi cô ta không biết phải làm như thế nào thì bạn tốt của cô ta cổ vũ cô ta dũng cảm theo đuổi tình yêu, người bạn đó chính là tiểu thư phiên dịch này, tình cảm thân thiết, Liễu Vân Khê vốn dĩ đã dao động, lại nghe bạn thân kiên trì khuyên nhủ, cô ta liền dẹp bỏ trở ngại trong lòng.
Quan trọng nhất là, ở trong tiểu thuyết, không biết làm cách nào mà Tô Nhụy này biết rất nhiều chuyện về người trong lòng Tần Dịch, ví dụ như ăn mặc, như thói quen giơ tay nhấc chân, Tô Nhụy không nỡ nhìn bạn tốt yêu mà lại không có được nên đã âm thầm chỉ cho cô ta cách lựa chọn trang phục, vốn dĩ mới đầu Liễu Vân Khê chỉ có mấy phần giống với người trong lòng đó thôi, nhưng dần dần lại có nhiều hơn chút dáng vóc của người đó, mà lúc đầu Tần Dịch cũng chỉ xem Liễu Vân Khê là bạn giường hàng tuần thậm chí là hàng tháng, nhưng bởi vì sự thay đổi của Liễu Vân Khê mà hắn ta từ từ chú ý đến.
Nói chung, Liễu Vân Khê và Tần Dịch có thể bên nhau thì Tô Nhụy chính là trợ thủ đắc lực.
Mặc dù nói trên đời này có rất nhiều người cùng tên cùng họ, nhưng Đồng Vũ Vụ có trực giác 80% thư ký mới này chính là bạn tốt của Liễu Vân Khê.
“Tô Nhụy, cô là người ở đâu vậy?” Đồng Vũ Vụ vừa kiểm tra văn kiện phiên dịch của Tô Nhụy vừa giả bộ hỏi han, “Cô có phải là người Thanh Thủy không?”
Tô Nhụy rất kinh ngạc, “Làm sao ngài biết được? Tôi đúng là người Thanh Thủy.
”
Đồng Vũ Vụ mím môi cười, “Trước đây tôi từng đi du học, có bạn học là người Thanh Thủy, nên cảm thấy khẩu âm của cô và cô ấy có chút giống nhau.
”
“Thật sao, thật trùng hợp nha!” Tô Nhụy kích động, “Nhưng mà tôi không phải ở thành phố Thanh Thủy, tôi ở trong một thị trấn nhỏ.
” Nói đến đây cô có chút xấu hổ sờ mũi, “Quê của chúng tôi không được giàu có, lúc đầu tôi cũng không nói tiếng phổ thông, sau khi thi đậu vào trường trung học ở thành phố mới bắt đầu học tiếng phổ thông, thật không ngờ vẫn còn khẩu âm ở Thanh Thủy.
”
Lúc này thật muốn gào hét lên, trong tiểu thuyết, bối cảnh của Tô Nhụy rất đơn giản, chỉ nói cô ta là học bá, từ nhỏ ở địa phương đã cố gắng học tập thi vào một trường nổi tiếng.
Liễu Vân Khê và Tô Nhụy cũng không phải là bạn học, miễn cưỡng chỉ có thể xem là cùng quê mà thôi, trong một lần tình cờ có cơ hội quen biết nhau, bối cảnh của hai người giống nhau, nên khó tránh khỏi đồng cảm, nên đã trở thành bạn tốt.
Lẽ nào trong tiểu thuyết, Tô Nhụy là thư ký của Phó Lễ Hành, sở dĩ cô ta biết được phong cách mặc quần áo và những thói quen nhỏ của cô là nhờ vào mối quan hệ này sao? Nhưng mà còn có một vấn đề nữa, tình huống này trong tiểu thuyết không có hợp lý, Ngải Đạt đã đi theo Phó Lễ Hành rất nhiều năm, chỉ sợ ngay cả Ngải Đạt cũng không biết được những thói quen của cô nữa, huống chi Tô Nhụy chỉ là người mới làm sao có thể biết được?
Nghĩ đến những việc làm của Tô Nhụy trong tiểu thuyết, Đồng Vũ Vụ liền mất hứng.
Trong tiểu thuyết, Liễu Vân Khê biết được thân phận của Tần Dịch, cũng biết Tần Dịch chỉ xem mình như món đồ chơi, thấy vậy, bạn tốt Tô Nhụy đã cổ vũ cô, giúp cô bày mưu tính kế, có thể thấy được người này không hề đơn giản, không hề có một chút ngốc bạch nào, nói khó nghe một chút chính là muốn trèo lên quyền quý.
Ai mà biết được Tô Nhụy này có tâm tư khác hay không chứ?
Đồng Vũ Vũ đến toilet dặm lại lớp trang điểm, lúc trở về, tình cờ nghe được cuộc điện thoại của Tô Nhụy hỏi chuyện thuê phòng ở, liền thuận miệng hỏi: “Cô phải thuê phòng sao? Không cùng bạn ở chung sao?”
Tô Nhụy cầm điện thoại, ánh mắt sáng ngời trong suốt, “À, có ở chung, nhưng mà chỗ đó cách công ty có chút xa, mỗi ngày phải tốn rất nhiều thời gian để đi lại, nên tôi muốn đổi phòng khác.
”
“Ừ, vậy cô tìm phòng nhớ chú ý an toàn.
”
Tô Nhụy nghe những lời này của Đồng Vũ Vụ trong lòng liền vui vẻ, cô không biết vì sao nhưng trong lòng cô lại rất thích bà chủ này, vừa ôn nhu vừa mạnh mẽ lại là người có học thức, cô thực sự không chống cự lại được, nữ thần chính là như vậy!
Trước đây cô và Liễu Vân Khê cũng rất vui vẻ, nhưng mà gần đây cô có cảm giác hai người không còn là người chung đường nữa, nếu cô không thể kéo cô ấy trở về thì cũng không cần thiết lại tiếp tục ở cùng nhau, đến lúc đó lại chán ghét lẫn nhau thì càng không ổn, không bằng cứ dọn ra ngoài ở…….
Sau này vẫn có thể là đồng hương bình thường được!
Đồng Vũ Vụ cho rằng hôm nay cũng sẽ giống với Phó Lễ Hành, trợ lý Vương sẽ đặt đồ ăn ở Bách Vị Yến , cô ngồi trước bàn làm việc chờ mang đến, nhưng lại nhận được điện thoại của nội bộ của Phó Lễ Hành gọi đến.
“Uy, Phó tổng, có chuyện gì cần phân phó sao ạ?” Đồng Vũ Vụ trong một giây liền hóa thành cô thử ký xinh đẹp, giọng điệu ngọt ngào.
Ở bên kia điện thoại Phó Lễ Hành sửng sốt một chút, rất nhanh đã phản ứng lại, giọng điệu bình tĩnh giống như Đồng Vũ Vụ thật sự là thư ký của anh, “Em chuẩn bị một chút đi, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm.
”
Đồng Vũ Vụ: “?”
Không phải bình thường sẽ