Sau khi Đồng Vũ Vụ rời giường nhìn thoáng qua điện thoại, chỉ còn một ngày nữa là nhiệm vụ thứ 3 bắt đầu.
Trước đây khi hoàn thành hai nhiệm vụ có tổng cộng 130 vạn tiền thưởng, còn nhiệm vụ thứ 3 này có tiền thưởng là 120 vạn, nếu hoàn thành ba nhiệm vụ thì có thể lấy được 250 vạn, thật đúng là thiển cận mà.
Công bằng mà nói, nhiệm vụ này cũng không khó, thậm chí đối với một số người còn rất đơn giản, nhưng mà đối với cô càng khó hơn.
Bảy ngày phải mặc đồ không quá một ngàn đồng.
Bảy ngày này sẽ xảy ra nhiều chuyện, nếu Phó Lễ Hành nhất thời nổi hứng hẹn cô ra ngoài thì cô phải làm sao bây giờ?
Cô thật sự không muốn nhận thua, nhất là sau khi nghe về những khó khăn trong giai đoạn khởi nghiệp của một bạn tốt hồi học đại học.
Nhưng mà nhận nhiệm vụ khiêu chiến là một chuyện không để rơi vào hoàn cảnh bị người khác chê cười cũng rất quan trọng, cô có thể tưởng tượng ra nếu cô mặc một bộ đồ không quá một ngàn đồng ra đường ngẫu nhiên bị người quen nhận ra thì đó sẽ là sự kiện không tốt đẹp gì.
Thật ra ngày hôm qua Đồng Vũ Vụ đã có ý tưởng mới, nhưng nếu vừa muốn xinh đẹp mà không bị nghẹn khuất mà vẫn hoàn thành hai nhiệm vụ này thì phải làm được hai việc.
Khiêu chiến nhiệm vụ lần thứ nhất trên cơ bản cô có thể từ bỏ, chờ đến đợt khiêu chiến lần thứ hai, tính sơ sơ ít nhất cô cũng có thời gian 2 đến 3 ngày để chuẩn bị.
Sau khi phân tích kỹ càng, Đồng vũ Vụ liền lái xe đến nhà cũ, hẹn Phó phu nhân cùng ăn cơm trưa.
Phó phu nhân ở nhà cũ chờ cô, mẹ chồng con dâu ngồi ở phòng khách uống trà, cùng nhau cắm hoa rất nhàn hạ và tao nhã.
“Tiệc sinh nhật lần này đều là do con chuẩn bị sao, làm tốt lắm.” Phó phu nhân khen cô, “Mấy dì của con đều nói con làm rất tốt, còn nói lần sau có tổ chức tiệc sinh nhật nhất định phải mời con hỗ trợ góp ý nữa.”
Vẻ mặt Đồng Vũ Vụ thụ sủng kinh nhược nói, “Đó là vinh hạnh của con.”
“Xem ra để dì Tôn và chị Lưu trở về là quyết định chính xác, ta đây có thể nhìn ra được, Lễ Hành đối với con không giống trước đây, để bụng nhiều hơn rồi.”
Phó phu nhân không phải là loại mẹ chồng ghen ghét với con dâu, ngược lại bà thấy con trai và con dâu tình cảm chuyển biến tốt lên lại vô cùng cao hứng, điều này đại biểu cho việc bà sắp có cháu trai cháu gái rồi.
Đồng Vũ Vụ: “?”
Cô có một dự cảm xấu.
Hiện tại hệ thống đã không giao cho cô nhiệm vụ tiết kiệm chi tiêu rồi, lần này cô đến đây còn muốn nhân tiện để dì Tôn trở lại.
Nói vậy thì làm sao cô có thể mở miệng được đây.
Cô đã chịu đủ cảnh một ngày lo ba bữa cơm rồi.
Cô thích dì Tôn, cô không muốn xa dì Tôn.
Phó phu nhân vẻ mặt vui mừng, “Thật ra để cho hai vợ chồng son các con có thế giới của hai người cũng tốt, dù sao người trẻ các con cũng có tinh lực, nếu muốn nấu cơm thì hai vợ chồng cùng nhau nấu cơm cùng nhau đi siêu thị mua đồ ăn, còn nếu không muốn nấu cơm thì ra ngoài ăn, như vậy cũng tốt, Vũ Vụ cũng là con có biện pháp tốt, ta cũng không cần phải lo lắng cho các con nữa.”
Ngoài mặt thì Đồng Vũ Vụ cười khanh khách, trong lòng thì khóc không ra nước mắt.
Được rồi, xem ra trừ khi cô mang thai nếu không thì đừng nghĩ đến chuyện sẽ thấy dì Tôn mà cô thích nhất phải không?
Cái này chính là tự lấy đá đập vào chân mình.
Những năm gần đây Phó phu nhân rất chú trọng đến quỹ hội từ thiện, vì muốn tạo danh tiếng tốt cho Phó thị mà đã có những cống hiến rất lớn, hiện tại dù sao Phó phu nhân cũng không còn trẻ tuổi, hơn nữa con trai cũng đã tiếp quản công ty, theo như sự quan sát hai năm qua, bà rất xem trọng Đồng Vũ Vụ, lúc này muốn bàn giao lại quỹ bệnh hiếm gặp của trẻ em cho cô.
Hôm nay Đồng Vũ Vụ đến tìm Phó phu nhân cũng vì quỹ từ thiện này, cô liền đem ý tưởng “Li kinh phản đạo” nói cho Phó phu nhân nghe.
Hiện tại mặc dù cô đã tiếp nhận quỹ từ thiện này, nhưng Phó phu nhân vẫn là hội trưởng, nếu như cô có quyết định quan trọng đều phải được Phó phu nhân cho phép và ủng hộ.
Hội phó chính là như vậy.
Phó phu nhân nghe xong ý tưởng của cô, liền sững sờ, chờ đến khi phản ứng lại mới cười nói, “Được, chuyện này có thể, con cứ bắt tay vào làm đi, đừng quá lo lắng, mọi chuyện đã có ta lo liệu.”
Đồng Vũ Vụ vô cùng cảm động, cô có phúc đức gì mà có thể gặp được mẹ chồng tốt như vậy.
Sau khi ăn cơm trưa ở nhà cũ xong, cô khéo léo từ chối đi dạo phố, uống trà chiều với Phó phu nhân, liền lái xe đến Phó thị.
Cô làm ở Phó thị mấy ngày, trong khoảng thời gian này lại thường xuyên đến đây, cô đối với nơi này cũng đã rất quen thuộc, không cần thư ký hay trợ lý xuống đón nữa.
Đồng Vũ Vụ mang trà chiều đến cho mấy thư ký và trợ lý Vương, mấy ngày nay cô không cần phải làm nhiệm vụ nữa, liền trở lại cuộc sống hào môn cho nên cũng sẽ không có keo kiệt, buổi trà chiều này phải nói là vô cùng phong phú.
Phó Lễ Hành cũng không nghĩ đến là Đồng Vũ Vụ sẽ đến, nhìn thấy các loại bánh ngọt và hoa quả bày trên bàn trà, rồi lại đem tầm mắt chuyển đến gương mặt đang cười rạng rỡ của cô, vẻ mặt thận trọng, giống như làm ngơ trước hành động “lão bà cố ý chuẩn bị trà chiều” này
“Em…..” Anh dừng lại một chút, “Có chuyện gì không?”
Đồng Vũ Vụ thấy anh như vậy, miệng chu lên đáng yêu, “Chẳng lẽ phải có việc mới có thể đến đây gặp anh sao? Em vừa lúc đi ngang qua đây, nên muốn lên nhìn anh một chút thôi.”
Phó Lễ Hành bình tĩnh đáp, “À.”
“Anh sao lại lãnh đạm như thế chứ.” Đồng Vũ Vụ mở một cái hộp, cười hì hì nói, “Anh mau nếm thử một chút bánh mì nướng kiểu Pháp này đi, trên mạng đang rất hot đó, em đã nếm thử qua rồi, không tệ đâu, anh sẽ thích đó.”
“Anh không đói.”
“Thử một miếng thôi, em đút cho anh.”
Phó Lễ Hành lui về sau, nhắc nhỡ cô, “Đây là văn phòng.
Em cứ nói thẳng mục đích đến đây của em là được rồi.
Anh còn có công việc phải làm.”
Nghe xem đây là lời mà một người nên nói sao?
Đồng Vũ Vụ không dám tưởng tượng, với trình độ thẳng nam như Phó Lễ Hành, nếu như không có ngoại hình, không có quyền thế không có năng lực, anh chắc chắn sẽ không tìm được bạn gái.
Cô chính là người rộng lượng sẽ không đi so đo với người không hiểu phong tình như anh.
“Thật ra em cũng không có chuyện gì khác, chủ yếu muốn đến nhìn anh, mang đồ ăn cho anh, em từng làm thư ký của anh, biết anh làm việc vất vả, em cũng…
Không thể giúp gì cho