Chuyện của Ngô Mộng Ni ầm ĩ rất ồn ào, hơn nữa ngày hôm sau lại còn có video được truyền lên mạng.
Chính thất đánh nhau với Tuesday, mà tuesday còn là phóng viên.
Chỉ là một tiêu đề không cần dùng đến Uc tin tức nội bộ đã đủ thu hút sự chú ý của mọi người, lượng chủ đề ngay lập tức bùng nổ, tin tức này đã nhanh chóng chiếm giữ top ten hot search Weibo.
Rất nhanh cái tên Ngô Mộng Ni đã được cư dân mạng moi ra, hơn nữa tài khoản weibo của cô ta cũng bị đào bới.
Con người cô ta luôn không phải người khiêm tốn, vừa là Chanel vừa là Cartier sao cô ta có thể nhẫn nhịn không khoe khoang được, đúng lúc ở quán cà phê nhẹ nhàng bưng lên ly sứ trắng, vòng tay Cartier bốn viên kim cương trên cổ tay không những được chụp lại, mà ngay cả túi xách Chanel để bên cạnh bàn cũng vào một khung ảnh.
Mà trong weibo cô ta còn có không ít điểm check in, không phải nhà hàng cao cấp hở ra là hai ba ngàn một người thì cũng là khách sạn cấp năm sao ở Thượng Hải.
Sau khi cư dân mạng vạch trần xong có người không nhịn được cảm khái, thông qua weibo của Ngô Mộng Ni cũng có thể biết cô ta đã câu dẫn vị đại gia này khi nào, ngay cả họ đi nhà hàng nào ăn cơm hay lên giường ở khách sạn nào cũng biết rõ ràng.
“Nhân vật chính kia của tòa soạn các cậu từ chức rồi chứ?” Đường Mịch uống một hớp nước trong ly, cười hỏi.
Nghê Cảnh Hề không nói chuyện, ngược lại là Hoa Tranh ngồi ở đối diện lập tức nói: “Chưa đâu.
Nhưng cô ta đã rất nhiều ngày không đi làm rồi.”
Kể từ ngày đó sau khi Ngô Mộng Ni đi theo cảnh sát đến đồn cảnh sát để giải quyết vấn đề, thì quả thực luôn không đi làm.
Không biết là lãnh đạo định để cô ta tránh đầu sóng ngọn gió, hay là tự cô ta cảm thấy mất mặt không muốn đến tòa soạn.
Đường Mịch cảm khái nói: “Ngay cả trong vòng bạn bè của tớ cũng có người thăm dò, bởi vì biết tòa soạn các cậu cùng một tòa nhà với công ty bọn tớ đấy.”
Giới giải trí người bát quái thật không ít.
Hoa Tranh than thở: “Thôi đừng nói nữa, người trong nhóm bọn tớ mấy hôm nay không có mặt mũi mà ngóc đầu lên đây này.”
Bởi vì quan hệ của Nghê Cảnh Hề, nên Đường Mịch và Hoa Tranh cũng quen biết, đều là cô gái tuổi tác xấp xỉ, tính cách lại đều không tệ, làm quen vô cùng dễ dàng.
Đường Mịch nghe xong cảm thấy kỳ lạ nói: “Liên quan gì đến các cậu?”
“Tổ bọn tớ là tổ kinh tế, thường xuyên tiếp xúc với các doanh nghiệp.
Ngô Mộng Ni chính là quen biết rồi quyến rũ người này như vậy đấy, cậu nói xem tổ khác sẽ nhìn bọn tớ thế nào.
Gái độc thân tổ bọn tớ thật sự xúi quẩy mà.” Hoa Tranh cạn lời nói.
Kể cả Ôn Đường hai ngày nay cũng bị thảo luận không ít, thậm chí còn có người nói, Ôn Đường lâu như vậy không tìm bạn trai chính là đang đợi câu cá lớn.
Điều khiến Hoa Tranh tức giận nhất là còn có người nói đừng nhìn Nghê Cảnh Hề bình thường im lặng ít nói, nói không chừng ngày nào đó cũng sẽ lộ ra tin tức lớn.
Tin tức lớn gì chứ, đám người này chỉ mong sao người khác xấu mặt thôi.
Sau khi Đường Mịch đồng tình nhìn cô ấy, thì xoay đầu nhìn Nghê Cảnh Hề, nheo mắt cười nói: “Cậu thảm rồi, Cảnh Hề không sao……”
Dù sao cậu ấy cũng không phải độc thân……
Kết quả nửa lời cuối cùng còn chưa nói ra miệng, Đường Mịch chỉ cảm thấy mặt bàn chân có một cơn đau thấu tim, mà người bên cạnh không hề do dự cho cô ấy một đạp.
Trái lại là Hoa Tranh mặt đầy tò mò ngẩng đầu, hỏi: “Sao Cảnh Hề không sao?”
Trong tay Nghê Cảnh Hề cầm đũa vẫn đang thong thả ăn cơm, nhưng khóe miệng cô lại tràn ra một nụ cười lạnh, khiến Đường Mịch bên cạnh nhìn thôi cũng khiếp sợ, bởi vì vẻ mặt của cô như đang nói: Làm cho tốt, làm không tốt thì cậu chết chắc.
“Tính Cảnh Hề đâu để ý đến những tin đồn nhảm gì kia đâu.” Đường Mịch cái khó ló cái khôn, cuối cùng đã kéo được cái mạng nhỏ của mình từ bên bờ vực trở về.
Hoa Tranh ngây ngốc gật đầu, còn đặc biệt thuyết phục nói: “Đúng, tớ rất phục Cảnh Hề.”
Tính cách cô quả thực quá soái, không phải là kiểu giả vờ ra, mà là kiểu soái từ bên trong khiến người ta cảm thấy phục.
Đường Mịch gật đầu: “Kia đương nhiên rồi, dù sao cũng là Nghê đại nhân của chúng ta mà.”
Hoa Tranh giống như nghĩ đến gì đó, tò mò hỏi: “Chị Mịch này sao chị cứ gọi Cảnh Hề là Nghê đại nhân thế?”
Chuyện này thực ra rất lâu trước đây cô ấy đã muốn hỏi, vừa bắt đầu là không quen lắm nên ngại hỏi, hôm nay cuối cùng cũng mở miệng.
Đường Mịch sửng sốt, bởi vì nói thật xưng hô này thật ra đã gọi lâu lắm rồi, thế cho nên cô cũng suýt quên mất lúc đó vì sao mọi người đều sẽ gọi Nghê Cảnh Hề là Nghê đại nhân.
Nhưng sở dĩ sau này nhớ, là vì cô tham gia hôn lễ của một đôi bạn học thời cấp ba.
Đường Mịch nghĩ đến thì cảm thấy buồn cười, cô nói: “Là vì lúc bọn tớ học cấp ba, một nữ sinh ngồi trước mặt tớ với Cảnh Hề thích nam sinh trong lớp bọn tớ.
Mà nữ sinh này tính tình có hơi e thẹn, ngại tỏ tình, nhưng luôn đối tốt với nam sinh kia, cho nên những nam sinh khác trong lớp bọn tớ luôn trêu họ.”
Cuộc sống thời cấp ba rất đơn điệu, ngoại trừ thi cử thì chính là học tập.
Những mờ ám giữa nam và nữ giống như gia vị trong cuộc sống nhàm chán, khiến cuộc sống không chỉ có cay đắng và chua chát.
Nhưng những lời trêu đùa của nam sinh thời kỳ phản nghịch, thực sự có hơi không hay, vừa bắt đầu chỉ là đùa giỡn khó hiểu.
Đến cuối cùng lại phát triển hơi quá