Chớp mắt cửa phòng được đẩy ra, Nghê Cảnh Hề đang cúi người định thay dép, họ vừa từ viện dưỡng lão về.
Nhưng cô vừa cởi một chiếc giày ra, eo đã bị ôm lấy từ phía sau.
Hơi thở mãnh liệt của anh ở ngay cổ cô.
Bởi vì vừa vào cửa, thậm chí ngay cả đèn cửa cũng không bật, chỉ có ánh sáng trong huyền quan thoáng lộ ra.
Hơi thở của hai người đều hỗn loạn trong chớp mắt, Nghê Cảnh Hề dường như cố gắng tìm về giọng nói của chính mình, mở miệng nói: “Giáo sư Lưu nói sức khỏe anh……”
“Anh chỉ là dị ứng thôi, lại không phải tàn phế.” Anh hừ cười, thanh âm lạnh nhạt kia, giờ phút này trong bóng tối khiêu khích đến mức lòng người run rẩy.
Nghê Cảnh Hề dứt khoát quay người ôm lấy anh, xung quanh quá tối cô cơ bản không nhìn rõ, nhưng dựa vào cảm giác tìm được phiến môi anh, nhón mũi chân hôn anh.
Rõ ràng không nhìn thấy mặt anh, cũng không nhìn thấy dáng vẻ anh.
Nhưng cô biết môi anh rất mỏng, hình dáng môi rất đẹp.
Lúc này cô nhẹ nhàng ôm lấy cổ Hoắc Thận Ngôn, giày trên chân đã được một chân khác đá rớt, chân không đứng trên sàn nhà.
Hoắc Thận Ngôn cũng đáp trả cô, bàn tay anh giữ sau ót cô, cũng lấy tốc độ nhanh nhất cởi giày mình ra, ôm eo cô đi về phía trước.
Căn nhà này là nơi Hoắc Thận Ngôn ở trước khi cưới, trước đây Nghê Cũng Hề cũng đến ở vài lần.
Lần này là thời gian ở lâu nhất, đến mức cô đã gần như biết rõ hướng phòng ngủ, huống hồ bên cạnh còn có anh.
Nhưng nụ hôn trong phòng khách đã bắt đầu đốt lửa trên cơ thể hai người, kéo theo ngọn lửa nhỏ trong lòng cũng bị khơi lên không ngừng, sau đó động tác của hai bên càng lúc càng nóng bỏng.
“Tinh Tinh.” Hoắc Thận Ngôn giống như nỉ non ở bên tai gọi tên cô.
Trong đầu Nghê Cảnh Hề giống như ngòi nổ bị đốt cháy, bùm một tiếng vỡ vụn, khắp tim khắp mắt chỉ còn lại người đàn ông trước mặt này.
Cô chủ động vươn tay kéo áo sơmi của anh lên, thuận thế sờ đến eo anh.
Thắt lưng trong quần vẫn thắt một cách hoàn hảo, ngón tay cô thuận thế hướng lên trên gần như là đang đùa với lửa vuốt ve sau lưng anh.
Trong phòng quá mức yên tĩnh, hiệu quả cách âm của nơi này rất tốt, đến mức trong thế giới của cô âm thanh lớn nhất lại là hơi thở nặng nề khó kiềm chế của anh khi động tình.
Mùi trên cơ thể anh vẫn thoáng lạnh như mọi khi, từng chút từng chút một chui vào chóp mũi cô, giống như muốn dụ dỗ cô mất đi hoàn toàn lý trí.
……
Tiếng thở gấp dần hừng hực, cuối cùng bắp chân cô căng ra ngay cả ngón chân cũng không nhịn được co quắp rồi lại thả lỏng, thả lỏng rồi lại co quắp cứ thế lặp đi lặp lại.
Anh đè trên người cô hai tay chống ở bên cạnh, trên cơ thể hai người đã mướt mồ hôi, từng lớp từng lớp mỏng.
Trên giường vang vọng từng tiếng hoặc kiềm chế hoặc không thể nào kiềm chế lại giống như tiếng hừ nhẹ, rõ ràng bóng đêm đang dày đặc, nhưng tấm màn che dày dặn bên cửa sổ kia dường như lộ ra một khe hở.
Vầng trăng bàng bạc bên trời tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, rồi cứ thế mờ mờ ảo ảo chiếu vào, ánh sáng vụn vặt chiếu xuống đất.
Cuối cùng hết thảy đều yên tĩnh trở lại.
Nhưng sau yên tĩnh lại là nhận thức thẳng thắn hơn, bởi vì niềm vui này, chỉ có anh mới có thể mang đến cho cô.
*****
Hôm sau là cuối tuần, nhưng lúc Nghê Cảnh Hề mở mắt, nhìn thấy người đàn ông bên cạnh yên lặng ngủ say.
Mái tóc ngắn màu đen của anh đè trên gối đầu màu trắng, bởi vì nhắm mắt ngủ say mà cả người thoạt nhìn vô cùng dịu dàng.
Nghê Cảnh Hề rõ ràng là ngẩn ngơ.
Hoắc Thận Ngôn quá mức tự gò bó, là kiểu cảm giác tự gò bó đến mức khiến Nghê Cảnh Hề cũng sẽ cảm thấy người đàn ông này quả thực không phải người, mỗi sáng đúng sáu giờ rời giường.
Đây là thói quen của anh.
Đến nỗi chỉ cần anh không bay khắp thế giới mà ở nhà, thì mãi mãi cũng là anh dậy trước Nghê Cảnh Hề, và cũng do anh chuẩn bị bữa sáng.
Cô nhìn anh một lúc đang muốn ngồi dậy, nào biết vừa nhẹ nhàng vén chăn lên chuẩn bị bò dậy, thì một cánh tay ôm lấy vòng eo mềm mại của cô.
Nghê Cảnh Hề là kiểu mặc dù dáng cao nhưng khung xương mảnh mai, vì thế cả người đều lộ ra cảm giác thon dài uyển chuyển.
“Sao không ngủ tiếp?” Giọng Hoắc Thận Ngôn rất trầm còn mang theo mấy phần khàn khàn chưa tỉnh ngủ.
Gợi cảm trêu người đến mức khiến Nghê Cảnh Hề suýt không khống chế được.
Cô quay đầu nhìn anh, Hoắc Thận Ngôn vẫn nhắm mắt, hơi giống vẻ ngủ nướng không muốn dậy.
Cô quả thực chưa từng thấy dáng vẻ này của anh, không nhịn được cười nói: “Anh thì sao, hôm nay không cần dậy à?”
Mặt anh ở trên gối khẽ động, dường như đang tìm kiếm một góc thoải mái hơn.
Một lát sau, mắt anh vẫn nhắm, khóe miệng lại khẽ nhếch lên lộ ra một nụ cười: “Vân mấn hoa nhan kim bộ diêu, phù dung trướng ấm độ xuân tiêu*……”
* Câu nói này xuất phát từ tác phẩm nổi tiếng của Bạch Cư Dị, trong bài thơ miêu tả cụ thể về ngoại hình và trang phục của Dương Quý Phi.
(Theo https://.kekeshici.com/shicimingju/ticai/meiren/1055.html)
Nghê Cảnh Hề ở bên cạnh nghe đến trợn mắt há mồm, bởi vì cô thật không ngờ Hoắc Thận Ngôn mới sáng sớm sẽ đọc cho cô nghe bài thơ hương diễm như thế này……
Đương nhiên một đoạn phía sau hai câu này thực ra mới khiến người ta quen thuộc hơn.
Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều.
Qua rất lâu, Nghê Cảnh Hề lúc này mới nghiêm túc suy nghĩ hỏi ngược: “Cho nên Hoắc tổng ngài là cảm thấy em chậm trễ anh xử lý đế quốc thương nghiệp vĩ đại của anh?
“Uhm.” Hoắc Thận Ngôn không nhẹ không nặng ừm một tiếng.
Kinh ngạc trên mặt Nghê Cảnh Hề chậm rãi tan đi, khẽ cười khoan thai nói: “Trai già quả nhiên rất xấu xa.”
Năm nay Hoắc Thận Ngôn 31 tuổi, theo lý thì đang là độ tuổi nở hoa của đàn ông, chỉ là Nghê Cảnh Hề nhỏ hơn anh cả bảy tuổi, năm nay cô mới 24 tuổi.
Lúc hai người họ kết hôn, Nghê Cảnh Hề chỉ 23 tuổi, gần như là vừa tốt nghiệp đại học đã gả cho anh.
Cũng chính chuyện kết hôn này Nghê Cảnh Hề không nói cho ai biết, nếu không đám bạn cùng phòng ngủ thời đại học kia của cô cũng được, bạn học cũng tốt, ai cũng không thể ngờ cô sẽ là người bước vào hôn nhân khi vừa ra khỏi trường.
Lời này vừa nói ra, Hoắc Thận Ngôn quả nhiên mở mắt nhìn cô.
Lúc anh nhắm mắt cả người thoạt nhìn vô cùng dịu dàng, nhưng lúc anh mở mắt đôi mắt đen láy nhìn thẳng tới, ánh mắt sâu thẳm khiến Nghê Cảnh Hề run sợ.
Nghê Cảnh Hề thế nhưng từng thấy dáng vẻ này của anh, thỉnh thoảng cô thấy anh ở nhà điện thoại bàn công việc, khi nói đến không vui thì ánh mắt sẽ đáng sợ như thế này đây.
Bởi vì ý này là anh muốn giáo huấn người khác.
Lúc nói chậm thì cũng là nhanh, Nghê Cảnh Hề vậy mà chui tọt vào chăn quấn chặt mình lại, ngay cả đầu cũng che ở bên trong, kiểu là em trêu không nổi nên em nấp trước.
Với tính cách này của Nghê Cảnh Hề, người khiến cô không trêu chọc nổi, nói ra cũng thật sự chỉ có mỗi Hoắc Thận Ngôn.
Hoắc Thận Ngôn cũng không ra tay không nhanh không chậm nửa ngồi dậy, dựa vào đầu giường, nhìn người trên giường quấn thành như con nhộng lành lạnh nói: “Em muốn anh xử lý em hay là tự mình ra?”
Trong tấm chăn màu trắng vẫn bất động.
Thế là anh mỉm cười thong thả đếm: “1,2……”
Rốt cuộc mép chăn hơi có động tĩnh, Nghê Cảnh Hề vén chăn he hé nhìn ra ngoài, kết quả đúng lúc ánh mắt hai người chạm nhau.
Cô chớp chớp mắt, sau đó bĩu môi lộ ra vẻ mặt đáng thương, ngay cả ánh mắt cũng ẩn chứa vẻ uất ức.
Nhưng cô không nói chuyện, vẻ mặt ‘Tinh Tinh tủi thân, nhưng mà Tinh Tinh không nói’.
Ánh mắt Hoắc Thận Ngôn bỗng thay đổi.
Đều nói người bình thường không thích làm nũng không thể dễ dàng làm nũng, bởi vì nếu khi cô muốn làm nũng, thì thần quỷ thật sự khó ngăn.
Hoắc Thận Ngôn lại con mẹ nó lợi hại, vậy mà cũng không đỡ nổi.
Anh mỉm cười dịu dàng với cô, đưa tay kéo chăn xuống cho cô, khàn giọng nói: “Anh là sợ em khó chịu đấy chứ.”
Nghe cái giọng điệu này xem, còn muốn nuông chiều thế nào nữa đây.
Cuối cùng Hoắc Thận Ngôn không những phải dỗ cô, mà còn phải rời giường phụ trách làm bữa sáng cho vị tiểu tổ tông này ăn no.
Lúc hai người ngồi trong phòng ăn, Nghê Cảnh Hề giống như nghĩ đến gì đó hỏi: “Hôm qua anh đến chỗ bà ngoại, sao không nói với em?”
Lúc trước mỗi lần đi anh đều sẽ nói với cô một tiếng, rồi hai người cùng nhau đến đó.
Ban đầu khi cô và Hoắc Thận Ngôn kết hôn, là đến gặp trưởng bối trong nhà cô trước.
Người thân duy nhất còn trên thế gian này của Nghê Cảnh Hề cũng chỉ có bà ngoại.
Ban đầu bà cụ nghe thấy chuyện này, thật sự rất ngạc nhiên.
Bởi vì Nghê Cảnh Hề xưa nay chưa từng dẫn bạn trai đến gặp bà, nhưng không ngờ lần đầu tiên dẫn người về, lại là chồng cô.
Bước này cũng quá lớn.
May mà bà cụ cũng không phải người cổ hủ, mà bà còn cười nói với Hoắc Thận Ngôn, hồi đó bố mẹ Nghê Cảnh Hề cũng nhất kiến chung tình ở đại học.
“Hôm qua đúng lúc anh có công việc ở gần đó, sau khi kết thúc thì anh bảo tài xế trực tiếp đưa anh sang đó luôn.”
Còn không điện thoại cho cô, đơn thuần chỉ là muốn cho cô một kinh hỷ mà thôi.
Nghê Cảnh Hề lại ngẩng đầu nhìn anh: “Bà ngoại không nói xấu gì em với anh đấy chứ?”
Kể từ sau khi Nghê Cảnh Hề quản bà cụ ít ăn đồ ngọt, thì bà cụ hơi có ý kiến với Nghê Cảnh Hề.
Hoắc Thận Ngôn mỉm cười: “Đương nhiên không rồi.”
Bà cụ quả thực không nói xấu Nghê Cảnh Hề với anh, nhưng chuyện bà nói với anh cũng khiến Hoắc Thận Ngôn không thể nào quên.
Lúc Nghê Bình Sâm mất tích anh biết, nhưng Nghê Cảnh Hề từ trước đến nay chưa từng nhắc với anh sau khi Nghê Bình Sâm mất tích, cuộc sống của cô trôi qua thế nào.
Một cô gái sắp đối mặt với kỳ thi tuyển sinh đại học, phải chống đỡ cả một gia đình.
Vốn cho rằng Nghê Bình Sâm ở Israel chỉ một năm là được, nào biết lại ở thêm một năm.
Không ngờ vào năm thứ hai người luôn liên lạc bình thường, lại đột ngột mất tích.
Mới đầu là đại sứ quán thông báo tin tức cho họ, Nghê Cảnh Hề đã đến công ty bố cô, nhưng khi đi đến lần thứ ba, lại gặp một đám người khác đến công ty đòi nợ.
Công ty kinh doanh không tốt, ông chủ đã bỏ trốn.
Vừa bắt