Tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài cửa sổ, vẫn lanh lảnh ở thời khắc đêm khuya yên tĩnh này.
Nghê Cảnh Hề hoàn hồn lại chuẩn bị đi tắm rửa rồi trở lại, nào biết cô vừa cởi nút áo sơ mi ra thì phía sau truyền đến giọng nói ngái ngủ, “Tinh Tinh.”
Đây là nhũ danh của Nghê Cảnh Hề, chỉ có người nhà mới biết và mới có thể gọi nhũ danh này.
Tay đang cởi nút áo sơ mi của cô dừng lại theo bản năng xoay đầu, cùng lúc đó nửa người cũng xoay lại.
Hoắc Thận Ngôn ngồi trên giường rõ ràng vừa thức dậy, mái tóc ngắn không chải ngược ra sau đầu giống như trên video trước đó, ngược lại để vô cùng bình thường, khí chất ổn trọng thâm trầm trên người trong nháy mắt đã nhạt đi phân nửa.
Đôi mắt anh rơi trên người Nghê Cảnh Hề, vốn là đang nhìn mặt cô, nhưng chỗ ngực kia quá mức mê người.
Vì thế tầm mắt anh hơi dịch xuống dưới mấy phần.
Cô mặc áo sơ mi màu xanh nhạt vừa cởi ra hai nút, cần cổ trắng nõn thon dài nối liền với xương quai xanh và ngực, còn có mép áo ngực màu trắng nhạt như ẩn như hiện.
Vô tình phơi bày phong cảnh, nhưng hơn cả là vô số cám dỗ.
Con ngươi màu đen của Hoắc Thận Ngôn hơi rụt lại, đôi mắt hẹp dài bình thường nhìn thì bạc tình nhạt nhẽo, giờ phút này vì dục vọng trong đáy mắt mà nhuộm lên mấy phần tươi sáng.
Là kiểu sáng muốn ăn người ta.
Anh hơi ngẩng đầu cuối cùng đưa mặt đến gần Nghê Cảnh Hề, cổ họng vốn còn mang theo âm khàn khàn vừa ngủ dậy.
“Đến đây.”
Nghê Cảnh Hề nhìn mắt anh, thuận thế cúi đầu, lúc này mới phát hiện phong cảnh nơi ngực mình.
Cô đưa tay khép áo lại, cần cổ trắng nõn và xương quai xanh chợt bị che lại.
Nhưng động tác của cô dường như đã chậm, không thể ngăn được khắp phòng sinh hương.
Hoắc Thận Ngôn tung chăn ngồi dậy.
Khi anh ngồi trên giường còn không cảm thấy, nhưng vừa đứng dậy, người đàn ông tuấn tú mạnh mẽ cao 1m85 cho dù mang dép lê đứng ở trong phòng này, vẫn có vẻ ngột ngạt.
Căn nhà này của gia đình Nghê Cảnh Hề là lúc ông ngoại còn sống, được đơn vị cấp cho.
Ở những nơi như Thượng Hải, vị trí nơi này không dễ bắt bẻ, đáng tiếc thị trường bất động sản hiện nay cũng không thể phá dỡ, cùng với giá nhà luôn thay đổi, những hộ gia đình trước đây chỉ việc phá bỏ và di dời mua nhà mới, giờ đây cũng không còn hy vọng.
Sau khi bà ngoại đi đến viện dưỡng lão, căn nhà này chỉ còn mỗi mình Nghê Cảnh Hề.
Về sau cô kết hôn với Hoắc Thận Ngôn, cô cũng không chuyển vào biệt thự của anh, mà trái lại vẫn kiên trì ở nơi này.
Hoắc Thận Ngôn hiểu sự kiên trì của cô, không phản đối nhưng lại thường ở lại nơi này cùng cô.
Đương nhiên điều này cũng trở thành một lý do khiến cho trưởng bối Hoắc gia vô cùng có ý kiến với cô.
Suy cho cùng Hoắc Thận Ngôn sinh ra cao quý, cho dù ra nước ngoài du học cũng chưa từng chịu khổ, bây giờ lại ở cùng cô trong một căn nhà nhỏ chỉ năm mươi mét vuông, thật sự còn không to bằng cái hồ bơi của Hoắc gia.
Hoắc Thận Ngôn hai bước đã đến trước mặt cô, Nghê Cảnh Hề hơi ngửa đầu, cẩn thận nhìn vào mặt anh.
Công việc của anh quá bận, lúc trước ở Mỹ nửa tháng sau đó lại chuyển đến Hồng Kông nửa tháng.
Nói đến giữa hai người quả thực cũng đã có một tháng không gặp nhau rồi.
Công việc của Hoắc Thận Ngôn cường độ cao, mà anh lại không phải kiểu người thích gửi tin nhắn nói chuyện.
Đến nỗi sau khi nằm mơ thấy giấc mơ kia, trên đường Nghê Cảnh Hề trở về công ty khi bị kẹt trên đường cao tốc bèn mở di động của mình, lúc này mới phát hiện tin nhắn hai người gửi cho nhau, lại chỉ giới hạn trong chào buổi sáng và chúc ngủ ngon.
Huống hồ giữa hai người còn ngăn cách bởi việc lệch múi giờ, thường lúc anh gửi tin nhắn chào buổi sáng đến thì cô đang ngủ.
Vợ chồng như hai người họ chắc cũng không có nhiều đâu nhỉ.
Lúc Nghê Cảnh Hề nghĩ ngợi lung tung thì Hoắc Thận Ngôn đưa tay nắm lấy cổ tay cô, chỉ là cái nắm này khiến anh cau mày, vốn định ôm cô nhưng lúc này lại rũ mắt nghiên cứu cổ tay cô.
Tay áo sơ mi được cô kéo lên một nửa, lộ ra cổ tay trắng ngần, vốn còn không cảm thấy, nhưng đưa tay nắm lấy mới phát hiện quả thực quá gầy gò.
“Sao em lại gầy đi nhiều thế này?”
Giọng nói của Hoắc Thận Ngôn ấm áp có lực, là giọng nói trầm thấp kiểu nam thần vừa mở miệng đã có thể thu hút được vô số tiếng hét chói tai của đám con gái.
Nghê Cảnh Hề bị anh hỏi đến hơi hoang mang, lúc trước cô nhiễm virut cảm sốt cao liên tục, nhưng lại gặp phải lúc tòa soạn có người đi công tác thiếu nhân viên, ban ngày cô đi làm tối đến mới đi cấp cứu.
Dày vò liên tục như vậy, rõ ràng đã sụt mất mười cân.
(10 cân của Trung bằng 5kg của mình)
Chuyện này cô không nói với Hoắc Thận Ngôn, đều là người trưởng thành, cho dù là vợ chồng cũng không thể ỷ lại vào mọi chuyện.
Anh có việc của anh, Nghê Cảnh Hề cũng không già mồm đến mức hy vọng một cuộc điện thoại của mình, sẽ khiến Hoắc Thận Ngôn buông xuống tất cả công việc chạy về Thượng Hải chỉ để cùng cô uống và tiêm thuốc.
Dù sao anh cũng không phải bác sĩ, cho dù cô nhìn thấy anh cũng sẽ không khỏe mạnh lại ngay được.
Cho nên cô mở miệng nói: “Không đẹp sao ạ?”
“Quá gầy.” Hoắc Thận Ngôn nặng nề nói ra hai chữ, cảm xúc tự nhiên.
Ngược lại Nghê Cảnh Hề nghe thấy có hơi buồn cười, đại để là vị này ở trên cao quá lâu, bên cạnh nào có ai không phải cẩn thận mỗi chữ nói với anh, đối với mỗi một biểu cảm của anh đều cố gắng đoán ý qua lời nói và sắc mặt.
Đến nỗi dưỡng thành thói quen khi anh nói chuyện thì lời ít ý nhiều, có thể nói vài chữ chắc chắn sẽ không nói hơn một câu.
Dù sao cũng sẽ có người phỏng đoán được.
Nghê Cảnh Hề khẽ cười: “Em cảm thấy rất tốt mà, người khác ầm ĩ muốn giảm béo còn chưa có được hiệu quả như thế này đâu.”
“Không cho em học theo họ.” Lần này Hoắc Thận Ngôn lại nói thẳng.
Cô cười, đẩy nhẹ anh, chỉ chỉ mình: “Trên người dinh dính không thoải mái, em đi tắm trước đã.”
Hoắc Thận Ngôn nghe vậy, cũng không nói gì.
Nghê Cảnh Hề cầm áo ngủ và nội y của mình lên, chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Lúc cô tắm cũng tiện gội đầu, bởi vì tóc dài quá dày, sấy cả nửa tiếng mới khô được nửa.
Đến khi cô về phòng ngủ, vừa đẩy cửa ra thì phát hiện người trên giường đã ngủ say.
Cô bất đắc dĩ chớp mắt, lần này rất cẩn thận tắt điện, nhẹ chân nhẹ tay đi đến bên giường, nhẹ nhàng giở một góc chăn lên, rồi mới nằm xuống.
Giường này cô mua lúc lên trung học, chỉ rộng 1m5, bình thường một người ngủ vẫn thấy rộng.
Bây giờ bên cạnh nhiều thêm một người, cơ thể đàn ông giống như lò lửa, cho dù không dán chặt thì hơi nóng vẫn liên tục truyền đến.
Hoắc Thận Ngôn rất không thích tiếng điều hòa, lúc anh ở nhà Nghê Cảnh Hề đều sẽ chiều ý anh không mở điều hòa.
Đêm Thượng Hải vào tháng 9 vẫn còn oi bức, dù lúc này bên ngoài đang đổ mưa.
Nghê Cảnh Hề lật tới lật lui trên giường không ngủ được, cho đến khi người bên cạnh không biết lúc nào đã đến gần, nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy cô.
Sau lưng cô dán ở trước ngực anh, đường cong cơ thể hai người giống như hai bánh răng tương xứng, lập tức gắn chặt với nhau.
Trong bất giác, cô dần dần ngủ thiếp đi.
*
Sáng sớm, mưa to cả một đêm sớm đã tạnh, mà ánh nắng vừa vặn, chiếu sáng cả thành phố vừa được cơn mưa cuốn trôi đi những xám xịt.
Ngay cả con hẻm bình thường nhìn rất chật chội, giờ phút này cũng thoáng rộng hơn hẳn.
Bên ngoài cửa sổ là tiếng ồn ào của buổi sáng sớm, người lớn