Hoa Tranh còn đang lầm bầm: “Anh Thần Nhan của bọn tớ sao lại đi đồn cảnh sát thế, chắc chắn là có chuyện đúng không?
Là fangirl của Hoắc Thận Ngôn, Hoa Tranh vẫn cố gắng hết sức liên lạc với các phóng viên quen biết để nghe ngóng tin tức, nhưng chuyện này chỉ vừa lên men, không có bao nhiêu người biết.
Nghê Cảnh Hề không nhịn được bưng ly nước lên uống một ngụm, nhưng nghĩ lại, vẫn là cầm di động đứng dậy.
Cô đi đến góc khuất đứng trực tiếp gọi điện thoại cho Hoắc Thận Ngôn, nhưng bên kia chỉ có âm báo bận liên tục.
Cô không nhịn được cắn môi, rồi lại gọi tiếp một cuộc nữa.
Vẫn không có người nghe máy.
Nghê Cảnh Hề quay vòng tại chỗ, không nhịn được cắn móng tay, cuối cùng gọi điện thoại cho Đường Miễn.
Không ngờ lần này cũng không có ai nghe máy.
Nghê Cảnh Hề bỗng có hơi sốt ruột.
Những chuyện xảy ra trên người Hoắc Thận Ngôn đều không phải chuyện nhỏ, bởi vì anh là CEO của Hằng Á, mỗi một chuyện xảy ra trên người anh đều sẽ tác động đến giá cổ phiếu của Hằng Á không ổn định.
Đặc biệt là chuyện này còn vì cô mà ra, trong lòng Nghê Cảnh Hề càng thêm lo lắng.
Cô có phần trách mình, nếu không phải vì đi đón cô, anh cũng sẽ không bị người ta chụp được ảnh như thế này.
Là phóng viên, Nghê Cảnh Hề thực sự rất hiểu có những người làm truyền thông vì mánh lới, mà cố ý bóp méo sự thật.
Ngay khi cô đứng ở trong góc hít sâu hết lần này đến lần khác, thì di động đang nắm trong lòng bàn tay đột nhiên reo lên.
Nghê Cảnh Hề đưa tay lên nhìn, ba chữ “Hoắc tiên sinh” trên màn hình nhấp nháy bạt mạng.
Cô lập tức bắt máy, giọng nói trầm thấp của Hoắc Thận Ngôn ở đối diện truyền đến trước; “Tinh Tinh.”
Rõ ràng chỉ đơn thuần gọi tên cô, nhưng sự dịu dàng lộ ra trong giọng nói của anh lại bỗng chốc an ủi tâm trạng lo lắng của Nghê Cảnh Hề.
Cô rất hiếm khi có cảm xúc nóng nảy như vậy, nhưng gặp phải chuyện liên quan đến anh, vẻ hờ hững trong lòng kia, hoàn toàn tan thành mây khoái.
Nghê Cảnh Hề cắn đầu ngón tay, có hơi đau, nhưng cuối cùng vào lúc cô mở miệng, giọng nói lại không còn run rẩy: “Anh nhìn thấy bài viết trên mạng rồi chứ?”
Mặc dù công việc anh rất bận chắc không có thời gian rãnh để chủ ý những việc trên mạng này, nhưng một công ty lớn như Hằng Á, nội bộ tập đoàn chắc chắn có đoàn đội quan hệ xã hội.
Không thể không thấy những tin đồn về ông chủ nhà mình được.
”Em điện thoại cho anh là vì chuyện này à?” Hoắc Thận Ngôn khẽ cười, trong giọng nói hoàn toàn là chắc chắn.
Nghê Cảnh Hề khẽ nói: “Chuyện này còn không đủ quan trọng sao?”
“Không đủ.” Hoắc Thận Ngôn hừ cười.
Nghê Cảnh Hề vốn muốn thảo luận với anh chuyện bài viết, nhưng lại bị anh dẫn dắt, theo bản năng hỏi: “Vậy cái gì mới là chuyện quan trọng ạ?”
“Em nói nhớ anh, như thế mới là chuyện quan trọng.”
Khi Hoắc Thận Ngôn nói lời này giọng nói trầm thấp, ngữ điệu mặc dù nhẹ nhàng nhưng lại lôi cuốn, giống như gõ vào tim Nghê Cảnh Hề từng chữ từng chữ.
Cô là kiểu người rất ít xem phim thần tượng, xưa nay cũng không biết hoá ra đàn ông khi nói lời yêu thương, thật sự sẽ khiêu khích lòng cô, khiến cô cảm giác tim mình đập lỡ một nhịp.
Rất lâu, cô yên lặng không mở miệng.
Cho đến khi người đàn ông đối diện lần nữa thấp giọng nói: “Đừng lo lắng, anh sẽ giải quyết tốt.”
Anh cố ý dời chủ đề còn dùng giọng điệu hiếm có này để dỗ cô, đơn giản chính là muốn di dời lực chú ý của cô.
Lần này cô xảy ra chuyện người đầu tiên nghĩ đến là điện thoại cho Đường Miễn tìm anh ấy giúp đỡ, mặc dù không trực tiếp điện cho anh, nhưng cũng đã tiến bộ.
Hoắc Thận Ngôn không muốn để bài viết không thể giải thích này xuất hiện dọa cô được, để cô cho rằng mình đã gây phiền phức.
Trên người Nghê Cảnh Hề giống như đeo một cái vỏ rất nặng rất kiên cố, sẽ không dễ dàng mở ra.
Bây giờ anh dùng sự kiên nhẫn và dịu dàng gỡ ra từng chút một, để cô hiểu cô có thể ỷ lại vào anh.
Đây là chuyện Hoắc Thận Ngôn muốn nhìn thấy, bởi vì có đôi lúc cô kiên cường độc lập đến mức khiến anh cũng cảm thấy đau lòng.
Cho nên anh hy vọng cô có thể tùy hứng, ỷ lại anh không cần bất cứ lý do nào.
Khi Nghê Cảnh Hề quay về bàn làm việc của mình, Hoa Tranh còn đang nghiên cứu bài viết kia.
Thấy Nghê Cảnh Hề đi đến, Hoa Tranh vội kéo cô nói: “Nghê đại nhân, cậu giúp tớ phân tích một chút, cậu xem này, nhìn từ trong ảnh anh Thần Nhan một thân trang phục chính thức, âu phục thẳng thớm, thanh niên tài tuấn bên cạnh này hẳn là thư ký của anh ấy nhỉ.”
Hoa Tranh vỗ mạnh đùi, xoay đầu nhìn chằm chằm Nghê Cảnh Hề.
Nghê Cảnh Hề bị ánh mắt của cô ấy nhìn đến nỗi tim suýt ngừng đập, theo bản năng nhìn vào tấm ảnh trong bài viết, nhìn ở góc độ này chắc là khi Hoắc Thận Ngôn đi vào đón cô thì bị chụp được.
Cô, chắc không bị chụp được đâu nhỉ.
Hoa Tranh: “Nghê đại nhân, cậu nói xem người đẹp có phải đều tụ tập với nhau hay không? Cậu xem thư ký bên cạnh anh Thần Nhan bọn tớ này, cũng là trai đẹp, cậu xem xem cái chân, cái eo này nè……”
Nghê Cảnh Hề đột nhiên bật cười.
Cô chớp chớp mắt, căng thẳng trong lòng vừa rồi dường như chợt buông lỏng, sau đó trong mấy phút tiếp theo, cô cố gắng nghe hết những lời ca ngợi của Hoa Tranh dành cho Đường Miễn.
Đến nỗi cuối cùng, cô cũng không nhịn được ý muốn gọi điện thoại cho Đường Miễn, giới thiệu Hoa Tranh cho anh ấy.
Đương nhiên cuối cùng, Hoa Tranh tổng kết nói: “Aizzz, quả nhiên người đẹp đều chơi với nhau.”
Cô ấy gật đầu ánh mắt có hơi nóng bỏng nhìn Nghê Cảnh Hề, cười hì hì nói: “Ví như giống tớ với Nghê đại nhân cậu nè.”
Nghê Cảnh Hề rốt cuộc không nhịn được đưa tay sờ lên trán cô ấy.
Hoa Tranh kỳ lạ hỏi: “Sao thế?”
Nghê Cảnh Hề nghiêm túc nhìn cô ấy nói: “Tớ muốn xem có phải cậu sốt rồi hay không, bởi vì đã bắt đầu nói nhảm rồi kìa.”
Hoa Tranh: “……”
*
Chung Lam nhìn thứ đang để trên bàn, bất đắc dĩ nhìn sang Tô Nghi Hoành nhẹ giọng nói: “Cháu nói xem cháu đứa trẻ này, sao cứ khách sáo với dì như vậy chứ.
Cháu đến nhà chơi là được rồi, còn đem theo đồ gì đây.”
Tô Nghi Hoành vẻ mặt dịu dàng, ngay cả trang điểm hôm nay cũng nhẹ nhàng thanh lịch.
Lúc này cô ta đang dựa trên sofa Chung Lam đang ngồi, hơi thẳng lưng, là kiểu ngồi mà các trưởng bối rất thích.
“Cháu thường xuyên ở bên ngoài đóng phim, cũng lười đến thăm dì.
Những thứ này là khi ra nước ngoài cháu đem về, đều là đặc sản địa phương thôi ạ.” Khóe miệng Tô Nghi Hoanh mang theo nụ cười nhẹ, giọng nói chậm rãi.
Chung Lam thực sự thích cô ta, dù sao cũng là đứa trẻ mình nhìn lớn lên, tính tình bà cũng hiểu rõ.
Lúc này dì giúp việc trong nhà bưng trà bánh lên, Tô Nghi Hoành bưng ly lên quan sát giây lát, không nhịn được nói: “Dì ơi, cái ly này đẹp thật ấy ạ.”
Chung Lam thích uống hồng trà, càng thích thu thập những khay ly chung trà này.
Sinh nhật tuổi năm mươi của bà năm đó, Hoắc Thận Ngôn đã từng chụp một bộ trà cụ trăm vạn cho bà, lúc đó cũng rất chấn động.
Nhưng Hoắc Thận Ngôn tính tình khiêm tốn, bài báo còn chưa đăng lên đã trực tiếp bảo người đè ép xuống.
Tô Nghi Hoành cũng biết sở thích này của bà, thời điểm này nói đến những lời này, máy hát của Chung Lam đều mở ra.
Nhưng nói xong, Chung Lam nhìn Tô Nghi Hoành mỉm cười hỏi: “Nghi Hoành, bây giờ có bạn trai rồi chứ?” Tô Nghi Hoành ngớ ra, thật sự không ngờ Chung Lam sẽ hỏi như vậy.
Cô ta theo bản năng cúi đầu, nhưng đau khổ trên mặt lại nhiều hơn thẹn thùng, Chung Lam giống như không nhìn thấy, khẽ cười nói: “Dì biết người trẻ tuổi thế hệ các cháu bây giờ, cảm thấy hôn nhân đều là trói buộc.
Nếu dì nói nói nhiều, có thể sẽ khiến cháu phiền chán.”
“Không đâu dì.” Nụ cười nơi khóe miệng Tô Nghi Hoành sắp tắt, nhưng vẫn miễn cưỡng cười lên nói.
Chung Lam lại gật đầu khẽ nói: “Dì thật sự hy vọng cháu có thể hạnh phúc.”
Suy nghĩ của Tô Nghi Hoành, Chung Lam làm sao không hiểu.
Nhưng chính vì bà thích Tô Nghi Hoành, không muốn để cô ta chậm trễ nữa.
Hoắc Thận Ngôn giờ đây đã kết hôn, bà là trưởng bối cho dù có bất mãn với Nghê Cảnh Hề, nhưng cũng chưa từng nghĩ bảo họ ly hôn.
Chỉ cần Hoắc Thận Ngôn không ly hôn, Tô Nghi Hoành sẽ không có cơ hội.
Có những chuyện sợ nhất là đi vào chỗ bế tắc, một khi đi sâu vào thì chính mình sẽ không thoát ra được.
Chung Lam không muốn để Tô Nghi Hoành làm người phá hoại hôn nhân của Hoắc Thận Ngôn, cho nên bà thà rằng Tô Nghi Hoành có thể dời mắt đến chỗ khác, tìm một người thích mình mới là lựa chọn chính xác.
Hai người đang nói chuyện, di động Tô Nghi Hoành reo vài lần, vốn cô ta còn không để ý, kết quả điện thoại gọi đến liên tục.
Chung Lam thấy vậy, dừng lời nhẹ nhàng nói: “Cháu có việc thì bận trước đi, đừng để chậm trễ công việc của cháu.”
Tô Nghi Hoành thấy là điện thoại của quản lý, trong lòng có hơi ngạc nhiên, bởi vì trước khi cô ta đến Hoắc gia đã báo với quản lý, không có chuyện gì thì đừng quấy rầy cô ta.
Vậy mà lúc này lại điện thoại cho cô ta, chắc là có chuyện quan trọng.
Thế là Tô