Dư Tễ Đan quay người lại, là một bóng người cao lớn lướt qua.
Cô lập tức đá cái thùng rác bằng sắt sát tường về phía người nọ.
Cái bóng trước mặt nhanh chóng chạy trốn, thùng rác sượt qua thân thể hắn, nện thật mạnh xuống mặt đất, tạo thành tầng tầng lớp lớp âm thanh vang vọng trong con hẻm nhỏ.
Thừa dịp đối phương ngây người trong giây lát, Dư Tễ Đan nhanh chóng tặng thêm một cú đá.
Dám chơi trò theo dõi rồi cướp bóc liên hoàn lúc nửa đêm, chắc hẳn phải có chút tài năng nhỉ.
Đối phương lập tức túm lấy cổ chân Dư Tễ Đan.
Sau đó, Dư Tễ Đan cảm giác được đầu ngón tay ấm áp của đối phương du ngoạn quanh làn da ở cổ chân cô, không cần nói rõ cũng biết là khiêu khích.
“Con mẹ nó lưu manh!”
Dư Tễ Đan tá lực đả lực*, nâng chân khác lên, đá lùi đối phương về phía sau một bước.
*tá lực đả lực: một thuật ngữ võ thuật, có nghĩa là mượn sức đánh sức.
Kể từ lúc đó, Dư Tễ Đan chiếm thế thượng phong.
Nhưng cô không ngờ được, đối phương thất thế không những không sợ hãi mà còn nhẹ nhàng nở nụ cười.
Tiếng cười trầm thấp phiêu đãng trong đêm tối.
Dư Tễ Đan vung cánh tay lên tung ra một cú đấm thật mạnh, khiến đối phương lảo đảo lùi về sau, đồng thờ cũng “A….” lên một tiếng.
Dư Tễ Đan thống khổ rên.
Cô ngã ngồi xuống đất, ôm thật chặt lấy tay phải của chính mình.
Cô đã quên mất một việc, trước đây không lâu, cánh tay của cô từng trúng đạn.
Đối phương tuy rằng bị Dư Tễ Đan ra sức đánh lảo đảo ngã xuống nhưng lập tức có thể đứng lên.
Thân ảnh mông lung kia quỳ một gối trước người cô:
“Em ổn không?” Giọng nam trầm thấp, mang theo hơi thở đặc trưng của nam giới vang lên…
Anh tự nhiên mà ôm thân thể Dư Tễ Đan vào trong lòng, thậm chí còn để cô ngồi trên đùi mình.
“Đưa cánh tay của em cho anh xem.”
Bàn tay anh nóng rực phủ lên tay phải trơn bóng của cô, từng chút một sờ qua sờ lại.
Cùng lúc đó, họng súng lạnh băng áp vào trán anh.
“Tôi là cảnh sát.” Dư Tễ Đan nói “Đề nghị anh dừng lại hành vi của mình!”
Cô là đã bỏ qua hai chữ “lưu manh” – đề nghị anh dừng lại hành vi lưu manh của mình.
Dư Tễ Đan vừa nói vừa cố chấp ôm lấy cánh tay bị thương của mình không buông.
Mà đối phương cũng chẳng hề buông tay, như thể nơi họng súng chĩa vào không phải là trán của anh. Anh giống như không có việc gì vuốt vuốt cánh tay cô, thậm chí còn vỗ nhẹ mông cô như đang trừng phạt.
Anh thấp giọng nói: “Buông súng!”
Dư Tễ Đan “…”
Trong giây lát, cô thế nhưng sững sờ đến cứng đờ cả người….
Cô đã từng điều tra biết bao nhiêu vụ án, tiếp xúc với đủ loại người, nhưng chưa từng gặp kẻ nào như vậy…
Trong màn đêm u tối, Dư Tễ Đan không thấy rõ khuôn mặt cùng biểu tình của đối phương, chỉ có thể cảm nhận được bàn tay của anh đang nhẹ nhàng mát xa cánh tay bị thương của cô, hơi thở nóng rực phun bên tai cô:
“Hiện tại còn đau không? Có cần đi bệnh viện không? Em thử cử động tay cho anh xem.”
Dư Tễ Đan muốn rút cánh tay về, nhưng sức lực của đối phương lại quá lớn, ghì chặt cánh tay phải của cô trong lòng bàn tay.
Từ nòng súng truyền ra một loạt âm thanh kinh động lòng người “Cạch cạch...”
“Tôi là cảnh sát.” Dư Tễ Đan một lần nữa lặp lại, “Đề nghị anh dừng lại hành vi lưu manh của mình.”
Cô rốt cuộc cũng nói ra hai chữ kia.
Cô không ngờ được rằng đối phương lại chụp súng của cô hạ xuống, giống như cố ý trêu chọc cô: “Buông súng, đừng bướng bỉnh nữa!”
Dư Tễ Đan: “…”
Cùng lúc đó, đèn xe chói mắt từ ngã ba đối diện vội vã tràn vào trong hẻm nhỏ, âm thanh chói tai của của còi cảnh sát từ dưới đất mọc lên, lan tràn khắp không gian, xé tan màn đêm yên tĩnh.
Hóa ra đã có vài chiếc xe cảnh sát đậu sẵn ở đây, ôm cây đợi thỏ.
Xe cảnh sát chạy đến phía trước, đường đường chính chính dừng bên cạnh đèn đường, hoàn toàn phá hỏng con đường chạy trốn của đối tượng bị tình nghi.
Nương theo ánh đèn của xe cảnh sát, Dư Tễ Đan rốt cuộc cũng thấy rõ người bên cạnh.
Anh hơi nâng mắt, nhưng tầm mắt vẫn đặt trên cánh tay cô, ánh mắt cùng khuôn mặt cũng cực kỳ bình tĩnh.
Cô ngây người.
Từ lúc sinh ra đến giờ cô chưa từng gặp qua người đàn ông nào đẹp trai đến thế!
Bất kỳ minh tinh nào so với anh cũng chỉ có thể kém hơn.
Dư Tễ Đan đã gặp qua rất nhiều người, kẻ bị tình nghi đa dạng phong phú, nhưng từ trước tới nay vẫn chưa thấy qua kẻ nào giống người đàn ông trước mặt. Phong thái “nguy hiểm” cùng “thương hại” đồng thời xuất hiện trên người anh.
Họng súng của cô dường như ngay lập tức lại chống lên trán anh.
Anh đã là tội phạm nguy hiểm, sao lại thương hại cảnh sát?
Nhóm cảnh sát từ trên xe chạy đến, đèn chiếu đầy trời, tiếng còng tay lách cách vang lên.
Dư Tễ Đan vẫn còn ngồi trên đùi anh.
Vài giây sau, anh chậm rãi nâng mắt lên.
Tính cả ánh đèn phía sau lưng anh, dường như trong khoảnh khắc đồng loạt hướng về phía cô.
“6 năm, anh rốt cuộc cũng gặp được em.”
Đêm đã khuya, trong cục cảnh sát đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Cục hình sự nghênh đón hoa khôi của bọn họ trở lại, mọi người tạm thời dừng lại tất cả công việc của mình, một đám người lập tức vây quanh cô.
“Tễ Đan của chúng ta đúng là bảo đao chưa mòn nha! Lấy thân làm mồi nhử, vừa ra tay đã bắt được nghi phạm.”
“Đi đi đi, cậu còn không biết xấu hổ à? Nhìn lại xem lúc trước cậu điều tra vụ án này thế nào! Mặt mũi cục hình sự đều bị cậu làm mất hết. Nếu không phải Tễ Đan mạnh mẽ cứu vớt lại tôn nghiêm của cục, cậu cứ ở đó chờ bị phạt đi!”
“Đội trưởng! Lãnh đạo nói thương thế của cô không còn khả năng tiếp tục làm cảnh sát hình sự nữa, nhưng tôi thấy cô vẫn rất ưu tú!”
Dư Tễ Đan vẫn luôn cười, cùng các đồng sự hàn huyên vài câu, mọi người cứ thế từng người trở về vị trí công tác.
Dư Tễ Đan ngựa quen đường cũ đi đến phòng thẩm vấn của cục cảnh sát.
Xuyên qua tấm kính phòng thẩm vấn, cô có thể đem diễn biến bên trong thu vào trong mắt.
Ánh sáng bên trong phòng thẩm vấn vẫn luôn mang đến cảm giác áp lực, ba cảnh sát hình sự cùng với nghi phạm Dư Tễ Đan bắt được chia ra ngồi ở hai bên bàn thẩm vấn.
Tên nghi phạm kia an an tĩnh tĩnh mà ngồi ở ghế thẩm vấn, đôi tay đặt dưới ánh đèn, ánh đèn hóa thành ngòi bút, từng nét bút từ đầu ngón tay, qua khớp xương rồi tới mu bàn tay phác họa ra một đường cong hoàn mỹ. Nhưng đường cong hoàn mỹ ấy lại có chỗ không hoàn mỹ. Bởi vì điểm kết thúc là một cái còng tay lạnh băng.
Dư Tễ Đan cau mày, ánh mắt cô chậm rãi từ tay người nọ chuyển đến mặt anh.
Nét hoàn mỹ cùng với bóng đêm hoàn toàn bất đồng…
Có lẽ đây chính là “khuôn mặt thiên sứ” của “con cưng của Thượng đế” thường có trong đồng thoại đi.
Nhưng tất cả những điều này chưa đủ để làm Dư Tễ Đan chấn động. Điều khiến cho cô ngạc nhiên sững sờ là khi anh anh bị cảnh sát hình sự áp giải lên xe bỗng quay đầu liếc mắt nhìn cô một cái.
Ở một nơi toàn đèn tuần tra, ánh mắt anh nhìn về phía cô.
Nên hình dung như thế nào đây? Giống như thật lại tựa như giả, huyền diệu đến nỗi không thể giải thích được cái cảm giác đó.
Giống như cái cảnh tượng đó đã diễn ra trong sinh mệnh của cô vô số lần, giống như đã từng rất quen thuộc.
Trên đường từ phòng thẩm vấn đi ra, một nam cảnh sát trung niên hướng Dư Tễ Đan vẫy vẫy tay: “Vừa rồi nhận được tin tức, tên kia cùng vụ án lớn chúng ta đang theo có manh mối, tôi phải nhanh chóng mang thêm mấy anh em qua đây, tuy rằng cô không thuộc cục cảnh sát hình sự nữa, nhưng vụ án này cô cũng góp phần.”
Anh ta chỉ phòng thẩm vấn “Cô đi giúp tôi cùng bọn Tiểu Chu tiếp tục thẩm vấn đi!”
Dư Tễ Đan do dự một chút hỏi: “Hỏi lâu như vậy, có được manh mối gì sao? Bằng ca, có phải là hắn không?”
Bằng ca là cảnh sát hình sự lão làng, mỗi ngày đều cùng các loại vụ án và phạm nhân giao tiếp, ngữ điệu anh ta có vẻ bình thường nhưng lời nói ra lại làm người khác nghẹn họng trân trối: “Ở trong ngục giam đã 6 năm, mấy ngày nay vừa được thả liền nửa đêm lén lút theo dõi cô. Nội việc theo lén lén lút lút nửa đêm đi theo cô mấy con đường, còn có thể là người tốt sao?”
Dư Tễ Đan mở to hai mắt, trăm ngàn lần không nghĩ đến!
Anh thế nhưng có tiền án...
Bằng ca hận sắt không rèn được thành thép, nghiến răng nghiến lợi: “Tên nhóc này đúng là nhân mô cẩu dạng*, lớn lên đẹp đẽ như vậy, dư sức làm một minh tinh hoặc người mẫu. Nếu thật sự không muốn làm việc, tùy tiện tìm một phú bà, mấy người phụ nữ giàu có đó mà gặp hắn, chỉ sợ tranh nhau mà bao dưỡng hắn! Tuổi còn trẻ, sao cứ nhất định phải đi vào con đường phạm tội! Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát!”
“Nếu hắn vừa mãn hạn tù.” Trong lòng Dư Tễ Đan tuy rằng rất khiếp sợ nhưng đầu óc lại phân tích cực kỳ rõ ràng “Cho dù có động cơ gây án, cũng không có thời gian đi gây án không phải sao?”
Bằng ca khinh thường, hỏi ngược lại: “Dù vậy, cô giải thích thế nào về hành động của hắn đêm nay? Cô cũng đừng nói hắn chỉ thuận đường đi ngang qua? Dư Tễ Đan, cô so với tất cả chúng tôi chắc chắn cảm giác được, hắn theo dõi cô.”
Dư Tễ Đan: “…”
Đúng vậy, cô đương nhiên biết! Không chỉ có theo dõi cô, thậm chí còn động tay