“Mở cửa xe ra, mang cáng tới, hạ xuống, di chuyển...”
“Người bị thương phần đầu đã phải chịu một va chạm mạnh”
“Hai người khác bị thương đã xác nhận tử vong!”
Những tiếng ồn ào, hỗn loạn lồng vào nhau, lặp đi lặp lại như muốn phá nát hệ thần kinh của Dư Tễ Đan, lại như lốc xoáy trong đầu. Cô không biết chính mình còn sống hay đã chết, cũng không biết mình đang ở đâu, mọi thứ hỗn độn, tựa như một cơn ác mộng.
“Tễ Đan! Tễ Đan!”
Có người gọi tên cô.
Trong nháy mắt kia, giống như Mã Lương đoạt lại thần bút*, vẽ mắt cho thần long.
*Trích từ truyện cổ tích cây bút thần của Mã Lương
Cô xé rách cơn ác mộng, tìm về chính mình.
Dư Tễ Đan chậm rãi mở mí mắt nặng trĩu.
Hoàn cảnh xung quanh tối đen, còn có âm thanh của y cụ đang làm việc.
Dư Tễ Đan không tự chủ động động cánh tay phải, các thanh nẹp phát ra âm thanh va chạm rất nhỏ, tri giác cùng tư duy của cô phát ra tín hiệu đau đớn của cơ thể. Từng cơn đau như sóng lớn ập đến, bao trùm toàn bộ thân thể cô.
Cùng lúc đó, bức màn bị người ta kéo ra, ánh dương sau khi được cơn mưa gột rửa lại càng thêm lóa mắt.
Dư Tễ Đan theo bản năng nhắm mắt lại, vài giây sau, mới có thể nhìn kỹ vị trí cùng hoàn cảnh xung quanh.
Không thể nghi ngờ, đây là phòng y tế của bệnh viện nào đó, có hai bác sĩ đứng trước mặt cô, một nam, một nữ.
Mà thân thể cô đang nằm trên một lồng ngực rộng lớn.
Nghe được âm thanh, cô đồng thời cảm nhận được lồng ngực sau lưng chấn động “Em tỉnh rồi? Hoàn toàn thanh tỉnh sao? Có chỗ nào khó chịu không? Có thể nói không?”
“…” Dư Tễ Đan mím môi, không nói lời nào.
Lúc ở dưới lầu, cô cùng Lý Minh Hưu oan gia ngõ hẹp mà gặp nhau, hai người lôi lôi kéo kéo đi tới bệnh viện, kiểm tra xong cánh tay anh vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, một hai đòi cô phải kiểm tra tổng quát toàn thân.
Nếu là ngày thường, cô không lấy súng chĩa vào anh thì cũng nhất định phải đạp một cú cho anh lăn đến bên kia đại dương rồi ngoắc mông đi làm. Nhưng Lý Mính Hưu lại đối với cô nhẹ giọng dỗ dành, cô lập tức như người trúng cổ thuật, răm rắp nghe lời, hiện tại đã làm đến công đoạn cuối cùng…
Có lẽ là bởi vì đêm qua vội vàng phá án, về đến nhà vừa ngủ được một lúc lại bị Dư Giang Nguyệt gọi điện quấy rầy, một giấc ngủ cũng không dài hơn hai tiếng là bao, quá mức mệt mỏi. Ngay lúc bức màn y tế được kéo ra, ánh đèn bị tắt hết, cô liền nặng nề rơi vào cảnh trong mơ.
“Tễ Đan?”
Tiếng gọi này triệt để kéo cô trở về với hiện thực.
Đôi môi mím thẳng mấp máy môi một lúc mới lên tiếng: “Anh làm sao biết được tên tôi?”
Nhưng cô lại không muốn biết đáp án từ anh, không cần đoán cũng biết, là người theo dõi cô, lý nào lại không biết tên cô?
Dư Tễ Đan giãy giụa ngồi dậy, rời khỏi ngực anh.
“Tôi không biết đã từng đắc tội với anh lúc nào, nhưng xin anh buông tha cho! Nếu anh thực sự có điều khó xử, có thể đi cục cảnh sát hoặc đồn công an, kể cả không phải là tôi, cho dù là cảnh sát khác, họ cũng sẽ nguyện ý giúp đỡ.”
Dư Tễ Đan nói xong, nâng cánh tay phải của mình lên, trực tiếp rút kim tiêm từ mu bàn tay ra, sau đó quăng thật mạnh vào trong không khí.
“Tôi muốn đi làm!”
Dư Tễ Đan từ trên giường nhảy xuống.
“Cô Dư!” Nữ bác sĩ đứng bên cạnh giá dụng cụ vội vàng chạy ra bên ngoài đuổi theo: “Chúng tôi còn chưa nói với cô…”
Câu nói tiếp theo của nữ bác sĩ cùng bóng dáng cô ấy biến mất sau cánh cửa
Phòng y tế khôi phục lại vẻ yên tĩnh ban đầu.
Yên tĩnh.
Có lẽ là tịch mịch thì đúng hơn.
Tầm mắt Lý Mính Hưu chỉ dừng lại một chút.
Vòng tay cùng trái tim anh đều trở nên vắng vẻ.
Nam bác sĩ ngồi trước mặt lật xem tư liệu, giương mắt liếc nhìn Lý Mính Hưu, cười mà không nói.
Chờ khi đến khi anh ta đọc xong tư liệu, đã là năm phút sau.
“Lý đại thiếu gia à, cậu cũng thấy rồi, tình huống hiện tại của cô ấy là như vậy.”
Qua một lúc lâu, tầm mắt đang dừng lại tại một chỗ mới chậm rãi dịch chuyển.
“Trăn ca, cánh tay Tễ Đan thế nào?”
Vị được Lý Minh Hưu gọi là Trăn ca, là bác sĩ tên Cố Duyên Trăn, lớn lên văn nhã lại thanh tú, anh ta nhẹ nhàng bâng quơ nói:
“Còn có thể thế nào? Viên đạn kia, là hai viên, khoảng cách lại gần, trực tiếp xuyên qua, cánh tay kia không bị phế bỏ, còn có thể sinh hoạt bình thường đã là phúc trong vạn phúc rồi.”
Lý Mính Hưu che ngực, ho khan.
“Không gạt cậu, lúc trước khi cô ấy được đưa đến đây chỉ còn thoi thóp, tôi đứng tại chỗ không dám cử động cho dù là một chút, ngay cả chữa tay cô ấy tôi cũng chưa dám làm.” Cố Duyên Trăn cười khẽ một tiếng, “Tôi sợ nhìn mặt cô ấy, càng sợ nhớ đến cô ấy là Dư Tễ Đan, tôi thực sự sợ sẽ run tay. Nếu cô ấy chết trên tay tôi, tôi đời này không bao giờ dám gặp lại cậu.”
Lý Mính Hưu nghĩ nghĩ, phát hiện có điểm không thích hợp. Hai viên đạn xuyên qua cánh tay, vì sao hơi thở lại thoi thóp? Điều gì khiến cho bác sĩ ngoại khoa của bệnh viên tư nhân tốt nhất, Cố Duyên Trăn sợ hãi cầm dao phẫu thuật?
Anh nhíu mày, ánh mắt thắng tắp nhìn chằm chằm Cố Duyên Trăn: “Sao lại như vậy?”
“…” Cố Duyên Trăn nhún vai “Là ý của Đường Thuyền, cho nên chúng tôi chỉ nói với cậu, cô ấy chỉ trúng hai viên đạn bên cánh tay phải. Kì thực còn ba viên nữa, là ở nơi này…”
Cố Duyên Trăn đặt bàn tay lên ngực mình.
Giờ khắc này, dường như những viên đạn kia cũng xuyên qua tim anh.
“Cho nên, cấp trên mới đem cô ấy điều khỏi cục cảnh sát hình sự, chuyện này không được nói rõ ràng là nhờ có quan hệ với cậu.”
Cố Duyên Trăn đứng lên, đem tư liệu trong tay cùng lịch