Edit: CtNguyet
......
Lâm Chu Độ hỏi: "Em không đến lớp năng khiếu à?"
Tạ Kỳ đang rót một ly chanh đá cho mình, nghe thế thì khó hiểu: "Lớp năng khiếu gì cơ, em với bạn đi du lịch mà. Lâu lâu mới được giải phóng đấy, ai thèm ở nhà với ổng."
Tạ Kỳ nói: "Trước giờ em không đến lớp năng khiếu, vì em thông minh sẵn rồi."
Giờ phút này Lâm Chu Độ cảm thấy Tạ Thành Văn còn chưa về tới nhà hơi tội nghiệp. Ngẫm lại Tạ Thành Văn muốn bảo trì sự uy nghiêm gia trưởng trước mặt cậu, cứ thế bị Tạ Kỳ vô tình vạch trần, chỉ số bi thảm chỉ có tăng chứ không giảm.
Lúc Tạ Kỳ đi du lịch về, ném vali vào một phòng, rồi nhìn đồng hồ, sau đó cúi chào Lâm Chu Độ: "Em phải đi gặp bạn học cấp 2, anh nói dùm ba một tiếng là tối em không về nhá!".
Tạ Kỳ chạy như bay, để lại một mình Lâm Chu Độ. Lâm Chu Độ đi tắm rửa, sau khi tắm rửa xong, lại gọi một phần cơm hộp, lúc đang ăn thì Tạ Thành Văn trở về.
Hình như Tạ Thành Văn đã biết chuyện Lâm Chu Độ trở về nên cũng không ngạc nhiên. Cơm hộp hôm nay khá ngon, Lâm Chu Độ tìm thêm cái chén, phân một nửa cho Tạ Thành Văn.
Tạ Thành Văn ngồi cạnh bàn, nghe Lâm Chu Độ bình tĩnh kể lại, mẹ cậu qua đời, tiến hành lễ tàng, hỏa táng xong, rồi chọn hủ đựng tro cốt, sau đó tìm đất để an táng... Lúc Lâm Chu Độ kể, Tạ Thành Văn luôn nhìn mặt cậu, không hề nghi ngờ, ngập tràn mệt mỏi. Nhưng ở bên ngoài, lại bình tĩnh không gợn sóng, giống một tờ giấy đã bị vò nát, giống nguồn suối đã cạn khô.
Trên đường trở về, Tạ Thành Văn đã suy nghĩ nên an ủi Lâm Chu Độ như thế nào, anh không am hiểu mấy cái này. Nhưng tất cả dường như không cần thiết, nhìn bề ngoài, Lâm Chu Độ xử lý cảm xúc rất tốt, chỉ cần bổ sung giấc ngủ nữa là cậu có thể tiếp tục làm việc.
Rất nhanh, Lâm Chu Độ đã cảm thấy mệt mỏi, lúc Tạ Thành Văn vào phòng thì cậu đã ngủ được một giấc, nghe thấy tiếng động mới mơ mơ màng màng mà mở mắt. Cảm giác được Tạ Thành Văn đang ở bên kia giường, cậu theo thói quen mà dựa qua, ôm lấy cổ Tạ Thành Văn. Cậu ấy thật giống chú cún, Tạ Thành Văn nghĩ, như có như không mà cọ, tựa như lây dính hơi thở của nhau. Thời tiết hôm nay không quá nóng cũng không quá lạnh, phòng ngủ của Tạ Thành Văn vừa châm Đàn Hương, ánh đèn cũng điều chỉnh phù hợp, không quá chói mắt mà cũng chẳng quá tối. Tạ Thành Văn nghĩ, tất cả đều rất hoàn hảo, đặc biệt là có người bên cạnh.
Chuyện không tốt là, Tạ Thành Văn phát hiện, tay Lâm Chu Độ đang sờ nơi nào đấy.
Cái này hơi sai sai, tạ Tạ Thành Văn đau đầu, nhân lúc bản thân còn lý trí, ngăn cản Lâm Chu Độ.
Lâm Chu Độ bị anh cản, mơ hồ mà tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn anh, từ góc độ nàu, đôi mắt của cậu cực kỳ xinh đẹp: "Anh không muốn hả?"
Vấn đề ở đây không phải là muốn hay không. Tạ Thành Văn không biết nên nói thế nào.
"Cậu nên nghỉ ngơi." Tạ thành văn nói, "Trông cậu rất mệt."
Đột nhiên Lâm Chu Độ cười rạng rỡ.
"Có phải anh cảm thấy tôi rất kỳ lạ đúng không?" Lâm Chu Độ hỏi, "Muốn tôi khóc à?"
Đương nhiên là không. Tạ Thành Văn nói ở trong lòng.
Đương nhiên anh biết, không có ai lại hoàn toàn lộ rõ bản thân trước người khác. Lâm Chu Độ càng không có nghĩa vụ này. Nhưng Tạ Thành Văn luôn nghĩ là, cậu ở đây có thể mở lòng mình ra một tý. Cứ nghĩ rất đơn giản, giờ nghẫm lại, dường như rất khó.
"Có phải tôi nên khóc một trận không?" Lâm Chu Độ giống như bị cái gì kích thích, kiên trì hỏi, "Có phải ngày mai tôi nên xách theo hai con mắt sưng húp ra ngoài, chứ không phải nằm chỗ này không tim không phổi mà làm tình đúng không?"
Đôi mắt Lâm Chu Độ dần ửng đỏ, không phải vì khóc, mà là nghiến răng nghiến lợi một hai đợi chờ câu trả lời tàn nhẫn.
Tạ Thành Văn đành phải nói: "Cậu chính là cậu."
Lâm Chu Độ đi rồi.
Ngày mai cậu còn công việc, thậm chí còn phải vội bắt chuyến