Edit: Ngân Nqân
Beta: Thng
...............
Trần Cảnh Tồn rất nhanh đã đi. Hắn không đi, Lâm Chu Độ cũng hết cách rồi, cũng không thể biến ra con dấu Phù Đồ buộc Trần Cảnh Tồn đóng dấu được. Hết hạn hợp đồng là chuyện mà Lâm Chu Độ đã nhớ kỹ từ lâu. Nhưng chuyện này không phải chỉ một lần, mà những lần trước đều kí tiếp, thế nên Lâm Chu Độ cũng xem chuyện này như điều tất nhiên.
Cậu là một người chẳng hề có lý tưởng hào hùng gì, cũng không đủ lý trí bình tĩnh. Cậu chỉ xem sự nổi tiếng lúc ban đầu giống như cách Phương Hữu đã rót rượu cho nữ diễn viên kia, uống hết ly này đến ly khác, ngấm chậm cực kỳ, cậu uống đến choáng váng đầu óc, Trong mười năm sau đó, cậu đều ở lại Phù Đồ chờ tỉnh rượu, cậu đã quen với cuộc sống như thế, nhưng không ngờ Tạ Thành Văn lại bảo cậu cút đi.
Từ sớm đến giờ vẫn chưa gọi được cho anh, cũng không biết có phải người này lên sao hỏa công tác rồi không, thế mới hoàn toàn mất sóng được chứ. Lần đầu tiên Lâm Chu Độ phát hiện Tạ Thành Văn lại trốn tránh hiện thực như thế, tưởng rằng bảo Trần Cảnh Tồn đến truyền đạt ý tứ là mình chịu ngay à?
Nhưng quay phim vẫn phải quay, cảnh quay tiếp theo là của cậu rồi. Trước khi giao điện thoại cho trợ lý, Lâm Chu Độ nghĩ, hay gọi một cuộc cuối cùng, nếu không bắt máy, thì cậu đành xin nghỉ, bay về lấy dao bức Tạ Thành Văn ký hợp đồng tiếp.
Cậu gọi cho Tạ Kỳ.
Bên Tạ Kỳ vẫn là buổi sáng, nó rất kinh ngạc: "Ấy thế mà anh lại biết mã số vùng quốc tế."
"..." Về người ngu ngốc không biết chuyện nào đấy, Lâm Chu Độ không quá muốn hỏi, "Ba bé đang ở chỗ nào?"
"Ba ở nhà nè, chăm hư hết hoa của em luôn rồi." Hình như Tạ Kỳ đang xoay người, "Anh sao thế? Cãi nhau với ba em hả? Tới độ chia tay?"
Lâm Chu Độ không trả lời.
Tạ Kỳ lại hiểu rất rõ tính tình của ba mình: "Em nói anh này, anh đừng phối hợp ổng làm gì, ổng thích tự biên tự diễn mấy vở bi kịch ấy mà, coi mình như người đoạt giải Oscar vậy đó. Anh để ổng bình thường tí là được."
Rốt cuộc đứa nhỏ này học từ đâu thế, Lâm Chu Độ thực sự không thể đánh giá những lời này, nên nói tiếp với Tạ Kỳ: "Bé nói với ba bé..."
"Em không muốn đi."
"Em không cần!!!" Tạ Kỳ rống to vào điện thoại, tức giận ngắt luôn đường dây quốc tế, "Đệt! Hai ông diễn sâu!"
Sắp quay phim, Lâm Chu Độ đổi tâm tình, biến thành người trong kịch bản.
Hôm nay quay cảnh đêm, đợi rất lâu tuyết mới rơi, Lâm Chu Độ diễn vai cảnh sát bị hắt máu đầy mặt, đuổi theo hung thủ dưới trời tuyết. Đến khi diễn xong, máu trên mặt cậu đều sắp đông lại. Hiểu Văn lập tức cầm túi chườm nóng lại đây, Lâm Chu Độ run lẩy bẩy, điện thoại lấy về cũng cầm không xong, Hiểu Văn nói với cậu: "Bạn của cậu muốn tới Phù Đồ."
"Cái gì?" Lâm Chu Độ hỏi, "Bạn tôi?"
Ngón tay cái của cậu dính máu nhơm nhớp, nên không mở khóa điện thoại được, đành phải nhập mật khẩu. Xe bảo mẫu chạy lại, màn hình chiếu lên mặt Lâm Chu Độ, cậu thấy được tin mới nhất của bạn mình.
Tiền Nhạc Thiên tuyên bố ký hợp đồng với Phù Đồ.
"Sao không hiến chút ít cho tôi này, tôi không phải hy vọng à?"
Nhớ lần trước ở KTV, Tiền Nhạc Thiên nói với cậu, cậu thật tốt, chỉ cần đóng phim, chẳng cần quan tâm tới chuyện khác, tổng giám đốc Tạ thật sự yêu cậu.
Thật đấy à? Yêu thật ư?
Lâm Chu Độ không biết. Dường như cậu bị cóng đến tỉnh táo lại, lòng hoàn toàn nguội lạnh, như bị chất lỏng này đông lại. Cậu nghĩ, Tạ Thành Văn là một kim chủ quá tuyệt vời, anh khiến cậu trở thành một đứa ngốc, quên mất chính mình thượng vị thế nào, quên mất lý do ban đầu cậu chạy đến gõ cửa nhà anh.
Cuối cùng, cậu cũng chỉ là kẻ bò lên giường Tạ Thành Văn mà thôi. Cậu có thể, người khác cũng có thể. Bạn của cậu cũng có thể. Có lẽ người ta không làm càn, cũng không muốn nhiều như cậu.
Lâm Chu Độ mang theo lòng căm giận và thù hận trở về khách sạn, cậu thậm chí không thèm tắm rửa, mà liên lạc với Tiền Nhạc Thiên trước.
Kết quả ba giờ sáng, Tiền Nhạc Thiên vẫn còn đang ăn.
"Con heo này!" Lâm Chu Độ cảm thấy mọi phiền muộn của mình đều đút hết cho tên ngốc Tiền Nhạc Thiền này, cậu thật bị lạnh đến choáng