Edit: Cá
.............
Vốn Lâm Chu Độ đã ngủ ít, nhưng cậu nghi ngờ rằng hình như Tạ Thành Văn bị mất ngủ. Nếu không thì tại sao mỗi khi cậu thức dậy thì Tạ Thành Văn đều không ở bên cạnh.
Cậu ngồi dậy, nghe thấy tiếng của Tạ Thành Văn đang nói chuyện, chắc là anh đang ở ngoài gọi điện thoại.
Tối khuya, trong phòng còn có bệnh nhân, đáng lẽ ra là nên nhỏ tiếng một chút, nhưng hình như Tạ Thành Văn đang tức giận, khiến anh không khống chế được âm lượng của mình. May mà đây là phòng VIP của bệnh viện tư nhân nên cũng không làm ồn đến người khác.
"Sắp quay rồi mà thay diễn viên cái gì hả?!" Tiếng của Tạ Thành Văn truyền tới, "Trước tiên anh quay phần của người khác trước đi, hoặc là đừng quay toàn thân là được."
À đúng rồi, đầu dây bên kia đang bị chửi sml có lẽ là Khưu Văn Lễ.
"Ông lớn à, ông bị sảng à?" Khưu Văn Lễ chẳng muốn nghe lí lẽ vớ vẩn của Tạ Thành Văn chút nào, "Bởi vì chưa quay nên mới đổi diễn viên đó, nếu quay phân nửa rồi đổi thì cái đó càng phiền hơn. Cậu ấy là nam chính, phần diễn của người khác tuy nhiều nhưng đa số đều là quay chung với cậu ấy, với cả chỉ quay nửa người trên là quay thế nào? Chẳng lẽ lần sau bổ sung cảnh quay toàn thân cho cậu ấy à? Bộ phim này có rất nhiều pha hành động, cho dù để quay cuối cùng đi nữa thì cũng không trì hoãn được mấy tháng đâu. Không bàn đến việc cậu ấy có đi được hay không, nhưng dù có thể đi thì thế nào, nếu không cẩn thận có thể sẽ lưu lại di chứng suốt đời đó."
Lâm Chu Độ ở trong phòng không nghe thấy được lời giải thích của Khưu Văn Lễ, phía bên cậu chỉ thấy được sự im lặng của Tạ Thành Văn.
Tạ Thành Văn cũng không cần Khưu Văn Lễ giải thích thì anh cũng hiểu được. Không phải anh chưa từng đến phim trường bao giờ, anh hiểu được trình tự của nó thế nào, cũng biết là để cho cả tổ phim chờ một người thì số tiền tiêu tốn một ngày của nó không hề ít. Huống chi còn ảnh hưởng đến những diễn viên khác, người ta còn có những công việc khác mà. Hậu kì chế tác phim cũng cần thời gian, phim của Khưu Văn Lễ rất được rạp chiếu phim săn đón, tất cả đều được xếp vào giờ vàng, nếu chỉ vì chút chậm trễ này mà bỏ lỡ thời cơ đó thì cho dù là cũng một bộ phim nhưng kết quả vẫn sẽ khác nhau rất nhiều.
Nếu là diễn viên khác, Tạ Thành Văn sẽ không có ý kiến gì. Cho dù là cái lần mà anh và Khưu Văn Lễ cãi nhau ầm ĩ nhất thì cuối cùng anh cũng đồng ý với ý kiến của Khưu Văn Lễ. Giống như Khưu Văn Lễ nói, khả năng diễn xuất của hai diễn viên không chênh lệch nhau mấy, mà một người trong đó sau lưng còn có người tài trợ, không chỉ có thể giải quyết vấn đề tiền nong, mà còn có thể hợp tác về mảng tuyên truyền, quảng cáo trong thời gian chiếu phim. Có hơi cục súc một chút, nhưng đây là phim nghệ thuật, cũng cũng là để kiếm tiền, chứ không phải là hít không khí mà sống.
Tạ Thành Văn cảm thấy mình là một thương nhân cực kì thất bại. Tại sao trong cái nghề này, người khác vì nâng đỡ một diễn viên mà tìm một đống phát ngôn quảng cáo, có thể đóng dăm ba bộ phim ba xu nhưng vẫn chiếm được doanh thu phòng vé, đến phiên anh thì lại lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan này. Biết rằng mọi điều Khưu Văn Lễ nói đều chính xác, Lâm Chu Độ cũng nói rằng có thể thừa dịp này mà nghỉ ngơi một chút, nhưng anh vẫn không cam lòng.
"Lần này coi như là tôi cầu xin anh đó." Tạ Thành Văn nói, "Chỉ lần này thôi."
Lâm Chu Độ không thể chịu nổi nữa.
"Tạ Thành Văn!" Lâm Chu Độ