Edit: Cá
Beta: Thng
...........
Đang trong thời gian rảnh rỗi nên tất nhiên muốn bắt đầu làm một số chuyện mà mình muốn làm.
Rốt cuộc Lâm Chu Độ cũng mua được căn nhà mà cậu hằng mong muốn. Căn nhà này không phải mới xây, vị trí cũng không dễ tìm cho lắm. Mua xong còn phải sửa chữa, sau khi xong mọi việc mới có thể hoàn thành kế hoạch che giấu người khác của Lâm Chu Độ.
Chỉ là đánh lạc hướng người khác mà thôi. Vì chỗ cậu ở thường xuyên cũng không phải là nhà của cậu. (mà ở nhà chồng đó =))))))
"Em muốn đặt một chiếc kính viễn vọng trên lầu chót." Lâm Chu Độ nói, "Lúc ở bên kia em có thể nhìn sang bên này, xem có phải anh lại thức thâu đêm hay không."
"Ở bên kia làm gì, có lớn hơn bên này đâu." Tạ Thành Văn không tình nguyện, nói.
Đương nhiên Lâm Chu Độ cũng không muốn ở bên đó, nhưng nhà đã mua rồi thì cũng phải ở chứ.
"Cũng gần nhau mà, rất tiện. Không thì đào một con đường dưới lòng đất đi?" Lâm Chu Độ an ủi Tạ Thành Văn, cậu đứng lên đến cạnh xoa đầu anh rồi hôn một cái.
Tạ Thành Văn né ra: "Em nhớ cẩn thận một chút."
"Sắp lành rồi." Lâm Chu Độ cho anh nhìn thử, "Mấy ngày nữa em sẽ đi làm lại."
Lại có người đến bàn giao công việc, Tạ Thành Văn đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại, Lâm Chu Độ thì ngồi trong đấy đọc sách.
Lúc Tạ Thành Văn tiễn khách đi, nhìn thấy trời âm u, gió thổi khiến cây cối bên đường lung la lung lay, hình như sắp có mưa lớn rồi. Anh nhớ hình như mình chưa đóng cửa sổ thư phòng, bèn đi trở về.
Vào thư phòng, Lâm Chu Độ không còn ngồi trước bàn nữa mà đang ở cạnh giá sách. Gió rất to, có vài quyển rớt xuống đất, xem ra Lâm Chu Độ có lòng tốt nên định nhặt sách giúp anh. Bình thường Lâm Chu Độ cũng không phải là một người hay táy máy tay chân nên Tạ Thành Văn không có khóa gì lại cả.
Lâm Chu Độ ngơ ngác đứng đấy, dường như suy nghĩ đã loạn mất, không có phản ứng gì, mà thứ cậu đang cầm trên tay chính là phần bệnh án mà Tạ Thành Văn sắp quên mất.
Tạ Thành Văn như gặp phải bom.
Anh đi về phía Lâm Chu Độ, nhưng cậu đã kịp phản xạ, lui về phía sau. Chân chưa khỏi hẳn, vừa luống cuống, thế là chân trái vấp chân phải rồi ngã, chỉ còn lại buồn cười. Nhưng Lâm Chu Độ cắn răng, nắm chặt lấy tập hồ sơ đến mức trên tay nổi đầy gân xanh.
"Đây là gì?" Lâm Chu Độ hỏi một câu rất ngốc nghếch, đương nhiên cậu biết đây là gì.
"Có phải anh quay phim riết rồi lú luôn không hả Tạ Thành Văn?" Lâm Chu Độ nói, "Anh chỉ đầu tư, chỉ là một nhà đầu tư mà thôi, anh không có tư cách làm đạo diễn. Mẹ nó, anh không có tư cách điều khiển cuộc sống của em!"
Tạ Thành Văn càng không có quyền coi cậu là con mồi, đặt bẫy cậu để cậu ngoan ngoan nghe theo sự chi phối của anh. Cậu từng thật lòng yêu Tạ Thành Văn như thế.
Điều khiến cậu càng khó chịu hơn đó là đấy chẳng phải việc đã từng, mà hiện tại vẫn luôn như vậy.
Tạ Thành Văn không nói gì, anh tiến tới muốn đỡ Lâm Chu Độ dậy. Nhưng cậu đẩy anh ra, mắt kính của anh bị văng sang một bên, cậu dùng sức rất mạnh thế nên khóe mắt Tạ Thành Văn bị móng tay cậu cào một đường.
Vết máu kia không sâu lắm nhưng nhìn chói mắt vô cùng, Lâm Chu Độ quay đầu không nhìn. Cậu chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày cậu ra tay với Tạ Thành Văn như thế.
Cậu muốn nghe Tạ Thành Văn giải thích, nhưng anh vẫn không nói lời nào. Có lẽ không cần giải thích, mọi việc đều như những gì cậu đã nhìn thấy. Tất nhiên Tạ Thành Văn yêu cậu, rất yêu cậu, cậu không phải là tên ngốc mà không nhận ra được điều đó.
Nhưng vẫn còn một sự thật nữa, Tạ Thành Văn là một tên cuồng khống chế, đã vạch ra một con đường cho Lâm Chu Độ, không cần Lâm Chu Độ đồng ý đã nắm được toàn bộ cuộc đời của cậu. Có lẽ Tạ Thành Văn muốn tốt cho cậu, thậm chí không cầu vụ lợi, liều lĩnh vô cùng, nhưng Lâm Chu Độ không biết mình có thể chấp nhận chuyện này không? Có nên chăng?
Cậu tin chắc rằng nếu Tạ Thành Văn đi kiểm tra tâm lí, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Nếu đã không hỏi được bác sĩ thì Lâm Chu Độ chỉ có thể tự hỏi chính bản thân mình, người này và người trong tập hồ sơ kia là cùng một người ư? Cậu có nên chạy trốn khỏi lần nữa không?
Lâm Chu Độ hoảng hốt cầm lấy áo khoác, viện một cái cơ vô cùng vụng về: "Em chợt nhớ mình còn tí việc, em đi trước đây."
Cậu chạy thật nhanh ra khỏi đây.
Bên ngoài gió rất to,