"Nam Nam." Mẹ Giang vặn nắm đấm cửa, nghiêng đầu nhìn Thịnh Gia Nam: "Sao chỉ có một mình cháu, Giang Trì còn đang ngủ à?" Lời vừa nói xong ánh mắt bà ấy liếc xuống phía dưới liền thấy trên cổ trắng nõn của Thịnh Gia Nam in một vết đỏ thật sâu.
Im lặng một lúc, mẹ Giang liền lúng túng dời mắt đi: "Dì gọi Giang Trì dậy."
Nói xong liền định đẩy cửa ra.
Thịnh Gia Nam hoảng sợ, vội vàng nói: "Dì ơi, Giang Trì..."
Lúc này cửa phòng để đồ phía sau lại được mở ra. Giang Trì đi ra, áo sơ mi trắng của hắn hơi mở để lộ ngực, bên dưới thì tùy tiện cài đại một cái nút.
"Mẹ, sao mẹ đến sớm vậy?" Giang Trì vừa cài cúc áo, vừa đi về phía bọn họ.
Thịnh Gia Nam vội vàng nghiêng người, nháy mắt ra hiệu với hắn.
Hiếm khi nhìn thấy bộ dạng sốt ruột này của Thịnh Gia Nam, Giang Trì nhịn không được liền bật cười.
Thấy Giang Trì đang cài cúc áo, mẹ Giang hơi dừng lại, theo bản năng liếc mắt nhìn Thịnh Gia Nam bên cạnh. Chỉ thấy cậu cài nhầm cúc áo, với tính cách nghiêm cẩn thường ngày của Thịnh Gia Nam, hiển nhiên là vội vàng vàng mặc quần áo.
Lần này nghĩ cũng không cần nghĩ cũng biết bọn họ vừa rồi bọn họ làm gì trong phòng để đồ.
Mẹ Giang nhất thời không biết nói gì, bà không muốn quản lý chuyện yêu đương của thanh niên nhưng cũng có chút lo lắng chuyện thanh niên bây giờ sức lực dồi dào, không biết tiết chế.
"Mẹ." Giang Trì đi đến bên cạnh mẹ Giang, khoác vai bà ấy rồi đưa bà ấy ra ngoài: "Sao hai người qua đây mà không nói với bọn con một tiếng?"
Thịnh Gia Nam lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đóng cửa phòng lại.
Quả nhiên không nên nghe lời Giang Trì đi vẽ loại tranh này. Thịnh Gia Nam thầm nghĩ, sau đó cậu liền đi theo hai người.
"Sao? Chúng tôi không thể đến gặp anh sao?" Mẹ Giang liếc Giang Trì một cái.
"Có thể, đương nhiên có thể." Giang Trì cười: "Con chỉ hỏi thôi mà."
Nói xong liếc mắt nhìn Thịnh Gia Nam đang đuổi theo, chỉ thấy cậu lặng lẽ thở một hơi dài giống như vừa rồi rất hoảng sợ.
Không phải chỉ là một bức tranh thôi à, cần gì phải sợ đến mức đó, Giang Trì nở nụ cười. Cùng lắm cũng chỉ là bức tranh này hơi lộ liễu một chút, bởi vì có hắn ngồi sau lưng miêu tả cho cậu vẽ nên cho nên những vị trí không nên lộ ra đều vẽ ra hết.
Giang Trì nghiêng người, ghé đầu sang Thịnh Gia Nam bên cạnh: "Áo sơ mi của em cài sai cúc rồi."
Thịnh Gia Nam dừng một chút, rũ mắt đảo qua quả nhiên thấy một cái cúc bị cài sai.
Mặt cậu hơi nóng lên, giơ tay cài nút lại liền nghe Giang Trì nói: "Vừa rồi nhân lúc em không chú ý, anh để lại một vết dâu tây trên cổ em."
Thịnh Gia Nam: "..."
"Hai đứa ăn cơm chưa?" Mẹ Thịnh đứng trong nhà bếp, mang thức ăn ra đặt trên bàn: "Chưa ăn thì qua đây ăn đi, toàn làm mấy món hai đứa thích ăn không đấy, vẫn còn nóng lắm."
"Thơm quá." Giang Trì nịnh một câu rồi đi tới: "Đã lâu không được ăn đồ ăn do dì nấu, vừa rồi ở trong phòng vừa ngửi thấy mùi là đã thấy thèm rồi."
Không có người nào thích nấu ăn mà lại không thích được khen hết, mẹ Thịnh cũng không ngoại lệ, lần nào cũng bị Giang Trì nịnh đến mức vui vẻ.
"Thích thì ăn nhiều một chút." Mẹ Thịnh cười nói: "Lần sau khi nào muốn ăn thì gọi điện về là được."
"Con biết rồi mẹ." Giang Trì nói.
Mẹ Thịnh lập tức bị hắn chọc cười.
Mẹ Giang nghe vậy liền nhìn về phía Giang Trì, nhìn hai giây rồi lại nhìn về phía Thịnh Gia Nam đang cầm bát đũa bên cạnh.
Nhìn một lúc mẹ Giang lại nhìn mẹ Thịnh, cười trêu ghẹo: "Chị sướng quá, có hai đứa con trai."
Thịnh Gia Nam quay lưng về phía bọn họ, đứng bên cạnh bồn rửa chén, nghe vậy dừng một chút.
"Nam Nam đến bây giờ chưa từng gọi tôi một tiếng mẹ." Mẹ Giang tiếp tục cười nói.
Nói xong trừng mắt nhìn Giang Trì: "Đều do con vô dụng."
Giang Trì nhíu mày, nghiêng đầu liền thấy Thịnh Gia Nam cầm mấy cái bát chậm rãi quay lại, vành tai có chút đỏ.
Mặc dù hai đứa trẻ lớn lên cùng nhau từ khi còn nhỏ nhưng tính cách lại rất khác nhau. Mẹ Thịnh biết con trai mình da mặt mỏng, nhìn cậu một lát, cười nói: "Thật ra gọi một tiếng mẹ cũng là chuyện nên làm, từ nhỏ hai lứa nó đã lớn lên cùng nhau rồi, trước kia hai nhà còn muốn nhận con của đối phương làm con nuôi."
Giang Trì cười một tiếng nhìn Thịnh Gia Nam: "Bây giờ không còn là mẹ nuôi nữa."
Thịnh Gia Nam liếc hắn một cái, trong ánh mắt mang theo ý cảnh cáo bảo hắn câm miệng.
Giang Trì lập tức làm một tư thế "ok", sau đó mím môi làm động tác khóa kéo trước miệng. Có nghĩa là "Anh không nói nữa".
Thấy vậy, hai vị phụ huynh không hẹn mà nhìn nhau cười.
Từ khi Thịnh Gia Nam và Giang Trì ở chung, họ có thể đoán được khi bình thường trong nhà ai là người có quyền quyết định. Kể từ khi yêu nhau, giữa hai người có một chút thay đổi tế nhị. Thịnh Gia Nam hoạt bát hơn trước một chút hoặc cũng có thể nói hiện tại cậu sẽ quản lý Giang Trì một chút.
Nhìn bọn họ lớn lên từ nhỏ, hai vị phụ huynh cảm nhận được một chút chi tiết biến hóa tinh tế khi họ ở chung khá là kỳ diệu.
Một lát sau, khi mẹ Giang đang nói chuyện với mẹ Thịnh, Thịnh Gia Nam rũ mắt xuống, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Mẹ ơi."
"Ơi." Mẹ Giang nghe vậy dừng một chút, lập tức lập tức vui vẻ đáp lại, ngoài miệng lại nói: "Thật ra dì nói đùa thôi, khi nào cháu muốn kêu lại cũng được."
"Mẹ à." Giang Trì tiện tay cầm lấy quả ớt trên kệ nhà bếp ném đi: "Giữa chúng ta không cần dối trá như vậy đâu."
Mẹ Giang trừng mắt nhìn hắn: "...Ai mượn con nói nhiều."
.-.
Mùa xuân là mùa vạn vật sinh sôi, khi cỏ mọc chim oanh bay lượn cũng là lúc sắp đến sinh nhật Thịnh Gia Nam.
Gần đây phụ huynh hai bên đều đến bàn bạc với cậu chuyện tổ chức sinh nhật năm nay. Mẹ Giang vẫn mang phong cách như trước đây, bà ấy cho rằng nên tổ chức một bữa tiệc thật lớn, phải khá náo nhiệt.
Có điều Thịnh Gia Nam thích yên tĩnh hơn, cậu chỉ muốn tổ chức một bữa tiệc đơn giản, ăn một bữa cơm cùng người nhà là được.
Các trưởng bối đương nhiên là sẽ tôn trọng ý kiến của cậu, sau khi bàn bạc với phụ huynh xong, Thịnh Gia Nam cúp điện thoại, quay đầu lại.
Giang Trì đang ngồi trong phòng khách, chuyên tâm xem máy tính. Gần đây việc học của hắn khác nhiều, mãi đến khi cậu ngủ
rồi hắn vẫn còn bận rộn. Thịnh Gia Nam suy nghĩ một chút, cảm thấy không nên cố ý nói với hắn, dù sao chẳng qua chỉ là một tiệc sinh nhật bình thường mà thôi.
Lúc này đã 9 giờ, dựa trên mức độ bận rộn gần đây của Giang Trì thì có khi đêm nay hắn lại thức tiếp.
Tuy rằng phần lớn nguyên nhân hắn thức đêm là bởi vì muốn làm một việc gì đó, làm xong chờ Thịnh Gia Nam ngủ hắn mới bò dậy tiếp tục hoàn thành việc học.
Thịnh Gia Nam suy nghĩ một chút, đẩy gọng kính lớn trên sống mũi rồi đi về phía nhà bếp, chuẩn bị pha trà cho Giang Trì để giúp tinh thần hắn hưng phấn hơn.
Vừa pha xong, Thịnh Gia Nam đang rót trà trong bình nước nhỏ vào ly thì có người ôm cậu từ phía sau.
Thịnh Gia Nam liếc mắt, thấy laptop trên bàn đã đóng, liếc Giang Trì: "Bận rộn xong rồi à? Hôm nay xong sớm vậy. "
"Ừ." Giang Trì lười biếng đặt cằm lên vai cậu, rũ mắt nhìn trà trong tay cậu: "Pha cho anh à?"
Thịnh Gia Nam: "Ừ, em tưởng anh lại phải thức khuya."
"Anh muốn thức mà." Giang Trì nói: "Em có thức cùng anh không?"
"...Gần đây anh hay thức khuya mà không buồn ngủ à?" Trong giọng nói Thịnh Gia Nam lộ ra một tia nghi hoặc.
Cằm Giang Trì cọ cọ trên vai cậu, giọng nói lười biếng: "Em nạp cho anh chút điện thì anh sẽ không buồn ngủ nữa."
Thịnh Gia Nam: "..."
Tuy rằng trước kia Thịnh Gia Nam biết sinh lực Giang Trì luôn dư thừa nhưng đúng là cậu không biết có thể dư thừa đến mức độ này.
Nam sinh 20 tuổi...
Thật khủng khϊếp!
Thịnh Gia Nam xoay người, đưa chén trà trong tay cho hắn: "Uống chút trà đi, đừng lãng phí."
Giang Trì rũ mắt nhìn lướt qua, nhận lấy cái ly, cười nói: "Chuẩn bị thức đem cùng anh à?"
"...Sáng mai em có tiết rồi, hôm nay phải đi ngủ sớm." Thịnh Gia Nam nói xong liền muốn chuồn ra từ bên cạnh hắn.
Nhưng mà chưa đi được mấy bước, đã bị Giang Trì thuận tay kéo về chỗ cũ.
Giang Trì đặt ly trà xuống, hai tay nắm eo Thịnh Gia Nam, trực tiếp ôm cậu đặt cậu ngồi lên kệ bếp. Sau đó hai tay chống bên cạnh cậu, nhốt cậu trong vòng tay hắn.
"Giờ mới 9 giờ, em đi ngủ sớm làm gì." Giang Trì nói: "Có ngủ được không?"
"...Em muốn đọc sách." Thịnh Gia Nam bóp gọng kính trên sống mũi.
"Không phải em vừa mới đọc xong à?" Giang Trì thay cậu đẩy gọng kính: "Đọc sách nhiều không tốt cho mắt đâu, phải vận động mới được."
"...Ngoài vận động ra thì anh còn biết gì không?" Thịnh Gia Nam nhìn hắn.
Giang Trì cũng nhìn cậu, hai người nhìn nhau một lúc, Giang Trì tiến lại gần hôn cậu: "Còn biết yêu em."
Thịnh Gia Nam: "..."
Thấy Thịnh Gia Nam không nói lời nào, Giang Trì lại hôn cậu, giơ một tay lên giữ chặt gáy cậu.
Thịnh Gia Nam nghiêng đầu sang một bên: "Giúp em tháo kính xuống đi."
Giang Trì đuổi theo hôn hai cái, nói: "Đừng tháo xuống."
Sau đó vừa hôn vừa nói: "Đeo kính để thấy rõ một chút."
.-.
Gần 11 giờ, Thịnh Gia Nam không còn chút sức lực nà, hai tay ôm cổ Giang Trì, tựa lên vai hắn nhắm mắt thư giãn.
Giang Trì hôn vành tai cậu an ủi, chờ cậu nghỉ ngơi một lát mới bế người lên, chuẩn bị đi tắm rửa.
Cơ thể đột nhiên bay lên không trung khiến Thịnh Gia Nam hoảng sợ, hai chân vô thức kẹp hông hắn.
Khi hai người đi vào phòng, hai cái điện thoại trên bàn đồng thời vang lên.
Giang Trì dừng bước, hỏi: "Muốn xem không?"
Thịnh Gia Nam lười biếng ừ một tiếng.
Vì thế Giang Trì rẽ qua đó, đi tới lấy điện thoại.
Cầm điện thoại lên rồi Giang Trì mới tiếp tục đưa cậu đi tắm, còn Thịnh Gia Nam thì nằm sấp trên vai hắn mở điện thoại lên xem.
Là tin nhắn của Lăng Mạc trong nhóm ba người.
[Lăng Mạc: !!! ]
[Lăng Mạc: Hai người hot rồi.]
[Thịnh Gia Nam: Hot gì cơ?]
[Lăng Mạc: Cậu còn nhớ hồi học kỳ 1 chúng ta tham gia họp lớp cấp 3 rồi gặp một cô gái trên tàu điện ngầm không?]
[Lăng Mạc: Lúc ấy cô ấy chụp cho hai người mấy tấm ảnh nữa.]
[Lăng Mạc: Tôi cho rằng cô ấy đã đăng rồi, nào biết tối hôm qua cô ấy mới đăng.]
[Lăng Mạc: Một buổi tối thôi mà số lượng like gần một triệu!]
[Lăng Mạc: Sau đó có cư dân mạng đào cái video Giang Trì tỏ tình với cậu lên.]
[Lăng Mạc: Hiện tại phía dưới có rất nhiều cư dân mạng nghiện ship cp*, rất nhiều bạn học ở trường chúng ta đều tự đăng nó lên.]
(raw: 磕生磕死: chỉ mấy người nghiện ship cp, đại loại như tụi mình đu OTP vậy đó:D)
[Lăng Mạc: các cậu mau đi xem đi.]
Sau khi vào nhà tắm, Giang Trì đặt Thịnh Gia Nam lên bệ rửa mặt, gương mặt lộ ra vẻ không vui: "Lăng Mạc? Đêm hôm rồi mà cậu ta muốn làm gì nữa?"
Thịnh Gia Nam ngước mắt lên, đưa điện thoại cho hắn: "Cậu ấy nói ảnh đôi của chúng ta đang hot."
"Ảnh đôi gì?" Giang Trì cầm điện thoại.
Tác giả có điều muốn nói:
Đọc bình luận của mọi người thấy có người bảo thêm một ngoại truyện lúc cấp 3. Sau đó tôi thấy có người muốn xem tình tiết khi bọn họ không quen nhau sau đó Giang Trì rất chung tình với Nam Nam? Có ai muốn xem không? Nếu có, bạn có thể góp ý thêm. (Còn có người muốn cho Giang Trì biết chuyện Nam Nam vẫn luôn lo lắng về chuyện nội dung cuốn tiểu thuyết)
------------------------------------------------------------------------