Dịch: Liêu Lạc Hà Hy
Biên: Duẩn Duẩn
Tấm áp phích của rạp xiếc bất chợt hiện lên trong đầu tôi: Một chàng thanh niên cầm chiếc mặt nạ che hết một phần tư khuôn mặt, phần mặt phải bị giòi ăn, lộ ra phần đầu lâu trắng toát đáng sợ. Nhưng đó chẳng phải là một buổi biểu diễn xiếc ư? Tại sao lại biểu diễn trong nhà hát? Hơn nữa thời gian diễn còn là ngày mai.
Thông thường, trước khi một vở opera được biểu diễn chính thức sẽ phải diễn tập rất nhiều lần. Một vở opera của một nhà viết kịch nào đó thậm chí đã diễn tập đến ba mươi bảy lần, sau đó chỉ biểu diễn đúng bốn lần. Diễn tập không chỉ để rèn luyện sự phối hợp giữa diễn viên với diễn viên mà còn là sự ăn ý giữa những người nhạc công. Tuy rằng nhà hát có nhiều nơi thích hợp để dàn nhạc giao hưởng biểu diễn, song muốn tổ chức một buổi nhạc kịch quy mô lớn thế này thì chỉ có một sân khấu duy nhất.
Ngày mai biểu diễn, chắc hẳn sẽ chuẩn bị kịp chứ?
Tôi nhìn lại bức thư mời dát vàng, bên trong còn có tờ giấy kraft. Tôi mở nó ra, là sơ đồ chỗ ngồi được vẽ tay một cách chi tiết, chỗ ngồi của tôi là gian ghế VIP số 5, đây từng là chiếc ghế lô(*) độc quyền thuộc về Bóng ma.
(*) Ghế ngồi được thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi
Tim tôi bắt đầu đập loạn xạ, nhưng sau khi nhìn thấy tên của những người xung quanh, tôi bình tĩnh hơn nhiều, chỉ có điều không tránh khỏi cảm giác thất vọng, toàn là tên của những nhà phê bình âm nhạc nổi tiếng.
"Biểu diễn" mà Phantom nhắc đến trong bức thư là nói đến buổi diễn này ư?
Ngón tay vô thức nắm chặt tờ giấy kraft, hơi thở dường như bị đứt quãng bởi nhịp tim đập nhanh trong lồng ngực. Mặc dầu trong lòng tôi hiểu rõ hy vọng càng nhiều thì sẽ chỉ khiến bản thân thất vọng càng nhiều, nhưng tôi vẫn không khỏi băn khoăn, liệu rằng ngày mai chàng có bất ngờ xuất hiện trên sân khấu hay không......
Ngày mai tôi có thể nói với chàng vài lời không......
Tôi đoán chắc không chỉ một mình tôi nhận được lá thư này. Quả nhiên, tối hôm đó, "Kẻ hai mặt" đã trở thành cụm từ phổ biến xuất hiện khắp nơi trong nhà hát.
Hai ông chủ mới không biết đã thu được lợi lộc gì mà ngồi cười híp mắt suốt cả buổi. Ông chủ cao cụp hai hàng lông mi, ông chủ lùn thì phì phò trên môi điếu xì gà, nhìn chằm chằm tờ báo trên tay với vẻ mặt hưng phấn.
Tôi khẽ khàng nhón chân, xuyên qua lớp lớp đầu người nhìn tờ báo trên tay ông ta. Trên tờ báo màu xám, một dòng tiêu đề màu đen đậm đặc biệt thu hút sự chú ý: "Sự sỉ nhục của giới âm nhạc: Ác quỷ cũng có thể viết nhạc kịch? {KẺ HAI MẶT} biểu diễn vào ngày mai!"
Bên dưới là dòng chữ nhỏ in nghiêng: "Cơn phẫn nộ của người hâm mộ: Liệu ngày mai Hearst có công khai nữ chính vở diễn {The Sheperdress} không?"
Bên cạnh bài báo còn có một bức tranh biếm họa: Trong khán phòng tối om, một bộ xương trắng đội chiếc mũ hình chóp, mặc lễ phục chỉnh tề, tay chống gậy và nghiêm trang quay mặt về phía sân khấu. Xung quanh là những quý cô với vẻ mặt kinh sợ, một trong số đó sợ đến nỗi làm rơi chiếc quạt lông xuống sàn, vòng cổ cô ta bị đứt phựt và cô ta đang sợ hãi chạy ra khỏi lề bức tranh.
Có vẻ tác giả của vở kịch này thực sự là Bóng ma. Tôi lại nhìn qua hai ông chủ mới, họ cười nói vui vẻ và thi thoảng lại búng vào chiếc đầu lâu trên tờ báo.
Ở kiếp trước, lúc Christine mất tích, hai ông chủ này đã nghĩ ra một cách, chính là: Tận dụng cơ hội ngàn năm có một để quảng bá tên tuổi nhà hát. Lúc này đây, chắc hẳn bọn họ cũng đang hưng phấn không thôi vì cơ hội quảng bá miễn phí như thế này. Nói không chừng, tin tức này cũng là do bọn họ tốn kém không ít tiền đăng lên.
Vừa nghĩ đến đây, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng cười cợt. Tôi quay đầu lại, là một gã thợ máy đang nói lớn: "Ta đã từng gặp qua tên ác quỷ đó! Hắn gầy trơ xương, cổ tay còn không lớn bằng sợi dây này, bị ta đánh cho răng môi lẫn lộn, chui xuống đất ba năm mới dám xuất hiện. Hình thù quái dị như hắn cũng có thể viết nhạc kịch sao? Nói vậy thì ta đây cũng có thể biến thành ngài Hearst lừng danh ngay lập tức!" Gã vừa nói lớn, vừa len lỏi vào trong đám học viên nữ rồi cười khà một cách quái gở.
Tôi vốn chẳng phải một người hay tọc mạch, chả qua những lời gã nói đúng thật quá khó nghe. Nghĩ ngợi hồi lâu, tôi bước đến chỗ gã, thản nhiên nói: "Nếu tôi nhớ không nhầm, anh tên Charles đúng chứ?"
Gã vuốt mái tóc nâu sậm màu cỏ tranh, chưa kịp nói gì đã bị tôi ngắt lời: "Nghe nói dạo này những lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, anh thường chạy ra bến làm công việc bốc xếp, cũng kiếm được thêm chừng bốn mươi franc một ngày?"
Mặt gã tái xanh hẳn: "Không phải việc của cô."
Tôi cười nhẹ: "Lương nhà hát không đủ để anh tiêu sài, hay anh đang mắc một món nợ lớn? Có thời gian đứng đây khoe khoang, chi bằng anh nên nghĩ cách lấp đi chỗ tiền còn đang thiếu kia mới đúng." Nói