Dịch: Duẩn Duẩn
Tôi chịu không nổi phát rét hết cả người, trơ mặt ngẩn ra một lúc, đến khi nhìn lại, sắc mặt anh ta đã trở về trạng thái buồn tẻ vô vị, đang cúi đầu rủ rỉ nói chuyện với hai ông chủ mới.
Cái nhìn lạnh lẽo kinh khủng mới rồi...là ảo giác ư?
Song, tôi còn chưa kịp đi sâu tìm hiểu thì một trong hai ông chủ mới - với thân hình béo ục ịch lại còn thấp bè bè, đội bộ tóc giả xoăn màu trắng bạc, đứng ra vỗ tay bốp một phát rất kêu: "Yên lặng, yên lặng nào, các cô gái. Tôi có vài điều cần tuyên bố." Tạm thời cứ gọi lão lùn chí tử ấy là ông chủ vậy!
Chẳng ai mảy may để ý đến lão. Các cô gái hãy còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng và sự phấn khích tột độ khi được chiêm ngưỡng những nhân vật nổi tiếng, có danh vọng và tai to mặt lớn.
Lẽ tự nhiên, Madame Giry hẳn nên ra mặt để chữa cháy tình hình mới phải. Bởi chẳng phải nói, uy danh của bà trong nhà hát nằm ở cái mức cao chói lọi khi mà không một ai là không sợ cây ba toong trông có vẻ mảnh khảnh song lại khá bền chắc trong tay bà. Ngặt nỗi, hôm nay bà tương đối bất thường, chẳng những không đứng ra trấn áp mọi người mà còn nhìn chằm chặp Hearst một cách vô cùng thô lỗ.
Thậm chí nhìn lâu đến nỗi khiến mọi người xung quanh phải xì xào bàn tán.
Carlotta ôm con chó nhỏ trắng tinh của mình, ung dung uống tách trà, thư thả nói lên nỗi lòng với chất giọng không cao cũng chẳng thấp: "Không ngờ Madame Giry tuổi đã cao nhưng cũng chẳng thoát khỏi sự si mê của thiếu nữ khi nhìn một chàng trai trẻ."
Bất kể là ở đâu thì từ xưa đến nay vốn không thiếu những kẻ lắm mồm già chuyện. Trong đám đông bất ngờ có tiếng kêu phá lên: "Ồ-ồ-"
Tôi nghe thấy vậy không khỏi cau tịt mày. Nếu chả phải cân nhắc và giữ kẽ đến thân phận của mình thì trong trường hợp này khuôn mặt khỏ bé núc ních thịt của Carlotta đã in hẳn năm dấu vân tay của tôi.
Trong lúc đang nghĩ thế nào để trả đũa một cách kín đáo nhất thì một giọng nói vang lên: "Để phu nhân chê cười rồi. Vốn dĩ Madame Giry nhìn tôi như vậy là vì chúng tôi có quen biết nhau."
Chất giọng ấy hệt như đám băng tuyết vô tình lọt vào tai bạn giữa mùa đông lạnh lẽo, hay như ngụm khí đầu tiên mà bạn thở ra sau cơn mưa và chiếc vảy vàng chói lóa đến sáng bóng khi ánh mặt trời rực rỡ ngưng tụ trên mặt hồ... Âm thanh ấy thật êm dịu làm sao, chẳng khác gì đan cho bạn một ảo ảnh. Tôi nhìn lại theo giọng nói ấy, và quả nhiên đó là Hearst.
Trông vẻ mặt của mọi người xung quanh, có kinh ngạc, có xấu hổ thẹn thùng và cũng có cả mê man mờ mịt... Rõ ràng là bị sốc bởi giọng nói ấy.
Tôi cũng rất chấn động, nhưng không phải vì giọng nói của anh ta.
Mang mặt nạ, tinh thông kiến trúc và âm nhạc, quen biết Madame Giry, chất giọng trầm ấm... Anh ta có thực sự là Bóng ma?
Nghĩ thế, tôi lại nhìn khuôn mặt anh ta lần nữa. Lần này tôi quan sát tỉ mỉ hơn, từ cặp lông mày cho đến bờ môi, không bỏ sót bất cứ một chi tiết gì dù chỉ là bé tẹo teo. Tiếc rằng tôi không thu hoạch được gì ngoài trừ phát hiện anh ta không có chút biểu cảm nào.
Hơn nữa, nói đi cũng phải nói lại. Bóng ma không có khả năng mang dáng dấp này được. Nếu chàng đẹp trai đến vậy, vì cớ gì kiếp trước lại đi tới bước đường cùng với Christine.
Vả lại, vóc người Phantom cũng không cao lớn phổng phao đến thế. Chàng giống hệt con ma âm u lạnh lẽo với chiếc đầu lâu trắng toát, trong khi đó người trước mặt tôi lại là một quý ông hoàn hảo với bờ vai rộng thênh thang và tấm lưng thẳng tắp đĩnh đạc, hai thân thon dài và không có chút khuyết điểm nào từ trên xuống dưới.
Nói tóm lại là cách xa nhau một trời một vực... Phải chăng do gần đây tôi nhớ đến Phantom quá nhiều nên nhìn phải ai cũng liên tưởng đến chàng.
Tôi vội dời ánh mắt, định thầm thì điều gì đó với Christine thì ánh mặt bức bách và lạnh băng như tiết trời tháng Chạp lại xuất hiện lần nữa.
Tôi bèn quay đầu lại, và quả nhiên Hearst đang nhìn tôi. Kể cũng lạ, anh ta ung dung khoanh tay, ngón trỏ tay phải cọ qua lại trên cái cằm nhẵn bóng, đôi mắt thâm trầm mênh mang tựa đêm Đông. Nhìn kỹ, dường như còn có chút thù hằn không dễ phát giác...
Tôi quả thực chả hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Đành chớp chớp mắt xem thử, đến khi nhìn sang, sắc mặt anh ta đã bình thường trở lại... cứ như vậy lặp đi lặp lại rất nhiều lần, tôi cũng tự hoài nghi chính mình bị ảo giác.
Sau một hồi náo nhiệt, ông chủ thấp lùn cuối cùng cũng tìm được một khoảng trống nói chen vào. Lão hắng giọng lên tiếng: "Các cô gái, tôi có một tin tốt muốn thông báo đây - vở "Shepherdress"(*) của Ngài Hearst sẽ được tuyển vai công khai trong nhà hát chúng ta, bất kể là người của dàn hợp xướng hay đoàn múa ba lê đều có cơ hội tham gia thử vai."
(*) Cô gái chăn cừu
Ông chủ vóc người cao hơn cũng phụ họa theo: "Các cô đây thật sự may mắn. Các cô biết đấy, khả năng cao là vở kịch này sẽ được biểu diễn trong cung điện."
Xung quanh tức thì rờm rợp những tiếng hít thở kìm nén và tiếng thét chói tai nhức óc, không ít cô gái ôm nhau mừng rỡ.
Christine nghiêng đầu, thì thầm bên tai tôi: "Chị cá là họ chẳng biết nội dung vở kịch ra sao."
"Sao chị lại nói thế?"
"Vở kịch này còn được gọi là "The hateful Shepherdress"(*). Mặc dù cái tên rất giống với "Bastien and Bastienne"(*) của Mozart viết khi ông mới chỉ mười hai tuổi, nhưng cốt truyện lại không hồn nhiên và ngây thơ đến vậy... Nói thế nào nhỉ, đại ý là câu chuyện về một chàng trai gia cảnh khốn đốn bị vợ chưa cưới vứt bỏ."
(*) Cô gái chăn cừu đáng ghét
(*) Bastien and Bastienne trong tiếng Trung được dịch là 可爱的牧羊女 (Cô gái chăn cừu đáng yêu) nên tác giả mới bảo là hai cái tên nó tựa tựa nhau ạ ~
Tôi sửng sốt: "Hả?"
Christine tiếp lời: "Nam chính vốn dĩ mang ngoại hình rất đẹp, gia cảnh giàu sang và có chỗ đứng trong giới thượng lưu, nhưng chỉ vì bị địch thủ mưu hại nên rơi vào tình cảnh mất sạch bất động sản và ruộng đất, đồng thời để lại một vết sẹo xấu xí trên khuôn mặt. Khi vợ chưa cưới của anh ta biết chuyện, phản ứng đầu tiên là bỏ anh ta mà đi, gấp rút kết hôn với một gã đàn ông đồng hương khác. Sau khi nhạc dạo kết thúc, phần diễn của vai nữ chính cũng hết, chủ yếu là vai nam chính một mình hát khúc Aria(*)... Mở đầu màn thứ hai là lúc nữ chính bị nam chính trực tiếp nhốt vào lồng sắt..."
(*) Aria (tiếng Hy Lạp: không khí) trong âm nhạc là một phần độc lập cho giọng hát, có hoặc không có nhạc cụ đẹm hoặc hòa tấu, và thường là một phần của một tác phẩm lớn hơn (opera).
Tôi: "..." Sao cốt truyện lại quen thuộc thế nhỉ?
"Dù sao thì vở kịch này đã bị liệt vào danh sách từ chối của nhiều nữ diễn viên. Đó là vở opera duy nhất của Hearst không thể làm nữ diễn viên nổi tiếng." Christine chớp mắt: "Lúc đầu chị nghe ai đó kể, còn tưởng rằng người soạn vở kịch này là một kẻ vừa tự ti vừa u ám, chẳng ngờ anh ta lại trẻ và đẹp trai đến vậy, cũng có thể là vì anh ta muốn lội ngược dòng chăng!"
Đích thị là vậy. Hiện tại trên thị trường đã có quá nhiều kịch bản viết về đàn ông vứt bỏ phụ nữ, nên thi thoảng một người phụ nữ vứt bỏ đàn ông, sẽ làm người ta có cảm giác mới mẻ.
Lặng lẽ nói xong, Ngài Hearst và Tử tước Raoul rời đi ngay. Buổi tập lại bắt đầu, tôi xách làn váy, vào tư thế nhảy lấy đà, thì bỗng nghe đâu tiếng xì xào bàn tán ở phía sau:
"Tôi thề, Ngài Hearst thực sự mới nhìn tôi."
Tôi nghĩ thầm, hóa ra không chỉ có mình tôi xuất hiện ảo giác...
"Thôi đi, Jammes, có rất nhiều cô gái ở đây, cô không có gì đặc biệt, làm sao chắc rằng ngài ấy nhìn cô chứ?"
"Tiểu thư Giry có thể làm chứng!"
...Ôi, không đâu tự dưng đổ lên đầu tôi thế này?
Jammes kéo góc váy của tôi, nước mắt lưng
Nó không hề động đậy cho đến khi cô ta hoàn thành bài hát và mặt mày hớn hở khom lưng cảm ơn mọi người. Dàn đạo cụ trên đầu cô ta vẫn không di chuyển.
Giống như bị ai đập mạnh vào sau gáy, bỗng nhiên, thế giới ồn ào trở lại. Tiếng vỗ tay, tiếng người, tiếng bước chân như sóng biển vỗ tới bờ ập vào tai tôi, hình ảnh cũng trở nên rực rỡ sắc màu hơn. Tôi lùi lại vài bước, cổ họng khô khốc, trái tim đập bình bịch như rời khỏi lồng ngực.
Chưa từng có khoảnh khắc nào mà tôi nhận thức rõ ràng đến vậy, Phantom biến mất rồi.
Thảo nào trong suốt ba năm qua, số lần chàng xuất hiện ít dần và gần như bằng không, hóa ra chàng thực sự... biến mất rồi.
Chàng thực sự biến mất rồi.