Không đợi cậu tức giận, Hình Uyên đã quay đầu về phía Wilson, nói với đối phương: "Wilson, tôi rất muốn tin tưởng tình hữu nghị của chúng ta."
Wilson gật gù như trống bỏi: "Tình hữu nghị của chúng ta như sông cạn đá mòn, tình chắc hơn vàng, trăm năm hòa hợp!"
Ba câu thành ngữ phía sau cái sau hài hơn cái trước, Wilson còn cố ý dùng Hoa ngữ kém cỏi của mình lắp bắp nói, nhóm người Hoa quốc có mặt ở đây nghe mà có đủ biểu tình.
Diệp Văn Hiên phốc một tiếng bật cười: "Hình Uyên, bây giờ tôi mới biết người này thật ra là người yêu của anh nha ha ha ha...."
Thái dương Hình Uyên nổi lên một sợi gân xanh: "Chernow."
Chernow cầm súng chỉa ngay thái dương vị người Anh đáng thương kia, nòng súng dùng sức đụng hai phát.
Wilson gào lên đau đớn: "Nhẹ, nhẹ thôi! Hình, tôi biết anh tới đây làm gì, anh khách khí với tôi một chút, được không?"
Bên kia, Lương Hạo Anh phụ trách lục soát phòng sách quay trở lại: "Ông chủ, phát hiện năm két an toàn. Kết cấu căn phòng này không đúng lắm, tôi nghi ngờ phía sau giá sách có cửa ngầm.
Hình Uyên hỏi: "Có thể mở két an toàn không?"
Lương Hạo Anh: "Cần nhận diện âm thanh, vân tay, tròng mắt cùng gương mặt."
Mọi người cùng nhìn về phía Wilson.
Chernow cạch một tiếng mở chốt súng.
Wilson kêu to: "Chờ đã! Chờ đã, Hình, tôi không nói tôi sẽ không giao những tư liệu đó cho anh mà!"
"Đúng vậy." Hình Uyên nhìn đối phương: "Thế nhưng khi tôi tới đây, có nhìn thế nào cũng thấy số lượng vệ sĩ gần nhà anh nhiều gấp đôi bình thường, trên trời còn có rất nhiều máy bay không người lái. Tôi còn nghe bọn họ nói, chỉ cần thấy nam giới châu Á mắt xanh lập tức bắt sống."
"Hơn nữa, những người bạn khác của tôi lén báo lại rằng, anh đã lên tiếng thanh minh trong sự kiện công khai, muốn phủi sạch quan hệ với tôi, lẽ nào bọn họ lừa tôi?"
Wilson túa mồ hôi như mưa, thấp giọng nói: "Hình, anh không nên tới đây."
Thân mình Hình Uyên hơi nghiêng về trước: "Cái gì?"
Wilson: "Bọn họ ép buộc tôi, buộc tôi phải dùng những tư liệu kia dẫn dụ anh mắc câu..."
"Hành động điều tra Huynh Đệ Minh của tôi bị phát hiện, mấy hôm trước bọn họ tới tìm tôi, dùng gia tộc Bick uy hiếp tôi." Wilson há miệng thở phì phò, khó khăn nói: "Là Huynh Đệ Minh, không phải Phi Lang chó má gì cả. Người của Huynh Đệ Minh đều là lũ sát nhân chân chính, Hình, tôi chỉ có thể làm giao dịch với bọn họ."
Diệp Văn Hiên đột nhiên đứng lên, lướt qua mọi người, đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Wilson vẫn còn nói: "Hannah là thịt trong tim tôi, bọn chúng cầm cưa điện hướng về phía cổ em ấy, tôi làm sao có thể..."
"Người của tôi chỉa súng vào đầu anh cũng đâu thấy anh phản chiến." Hình Uyên: "Wilson, bình tĩnh một chút, thời giờ của tôi không nhiều lắm."
Wilson: "Được rồi, tôi thử xem làm sao bình tĩnh..."
Diệp Văn Hiên: "Hình Uyên, chúng ta phải đi rồi."
Bên cạnh cậu, Lương Hạo Anh nghiêng người từ cửa sổ quan sát bên ngoài, vẻ mặt dần dần trở nên ngưng trọng: "Nhóm vệ sĩ có hành động, có vài người có cảm giác không hòa hợp lắm, ấy, tôi ngửi thấy mùi thối của lính đánh thuê trên người bọn họ."
Tuy trường hợp không đúng lắm nhưng Diệp Văn Hiên vẫn rất muốn xỉa anh trai vệ sĩ chưa gặp mặt mấy lần này, bộ là mũi chó chắc, cách hai tầng lâu cũng có thể ngửi thấy mùi trên người đối phương.
"Hẳn là camera trục trặc làm chúng cảnh giác." Hình Uyên từ chỗ ngồi đứng dậy, vòng qua bàn làm việc, đi tới trước mặt Wilson: "Tình bạn năm năm không tính là gì?"
Cổ họng Wilson rung động: "Hình..."
"Nhớ lần bạo loạn ở Thổ Nhĩ Kỳ, anh đã nói gì với tôi không?" Hình Uyên cúi người, nhìn chằm chằm Wilson chậm rãi nói: "Anh nói, sau này chúng ta chính là anh em sống chết, anh muốn cô con gái tương lai của mình nhận tôi là cha nuôi."
Bắp thịt trên mặt Wilson run lên: "Tôi có nói..."
Lương Hạo Anh móc súng ra: "Ông chủ, còn không đi thì sẽ khó thoát."
Diệp Văn Hiên từ cửa sổ lui trở lại: "Anh còn trông cậy hắn nghĩ tới tình nghĩa ngày xưa à? Người ta đã sớm bán đứng anh rồi."
"Tôi biết." Hình Uyên thản nhiên nói: "Cũng không phải chưa từng bị bán đứng."
Anh nói: "Wilson, Huynh Đệ Minh cuối cùng cũng sẽ bị tiêu diệt, cùng lắm chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Anh có dám đánh cược một lần không?"
"Đánh cược...." Wilson nhìn anh, biểu tình hoàn toàn khác với biểu tình hoảng sợ cùng bối rối khi bị súng chỉa vào đầu trước đó, trong mắt vẫn còn lộ ra chút khôn khéo: "Đánh cược gì?"
Hình Uyên thấp giọng nói: "Cược tôi thắng."
Sau ba phút, cửa phòng sách bị một cước đá văng, một người da trắng mặc đồng phục tác chiếc bước vào phòng. Hắn giơ súng, mắt lia nhanh hết thảy những ngóc ngách có thể ẩn núp trong phòng.
Thế nhưng trong phòng sách chỉ có Wilson bị trói gô trên ghế, miệng bị dán băng keo.
Người da trắng kia thấp giọng mắng một câu, sau đó đi tới xé bỏ băng keo trên miệng Wilson, túm cổ hắn hỏi: "Người đâu?!"
Mặt của Wilson nhất thời biến thành màu gan heo.
Người da trắng: "Nói chuyện, người chạy đi đâu rồi?"
Một tên thủ hạ phía sau cần thận nói: "Thủ lĩnh, ngài bóp cổ hắn, hắn không nói được."
Tiểu đội trưởng Phi Lang: "Con chó, hỏi mày à, câm miệng!"
Thủ hạ lập tức ngậm miệng.
Wilson vừa ho khan vừa cố trả lời: "Chạy... chạy về phía... cửa bắc..."
Tiểu đội trưởng từ trên cao nhìn xuống hắn, sau một lát thì buông tay, tùy ý chỉ hai người: "Hai tụi mày lưu lại đây trông coi nó, nếu nó giở trò thì giết. Bọn mày đi theo tao, truy đuổi lũ người hoa cá chạch kia!"
Đoàn người rầm rập rời đi.
Chỉ còn lại hai tên ôm súng máy lưu lại.
Wilson vẫn còn ôm cổ ho khan, hắn càng ho càng lớn, giống như muốn phun lá phổi ra ngoài mới chịu.
Đội viên Phi Lang thấy vậy thì đi tới đạp hắn một cái: "Đừng có ho nữa, mày ho tao nghe mà phát phiền, coi chứng tao bắn mày luôn đấy!". Truyện Lịch Sử
Wilson cùng chiếc ghế ngã nhào xuống đất: "Khụ khụ khụ khụ...."
"Tao bảo mày đừng có.... e e e...."
Một luồng tĩnh điện cực mạnh theo thảm trải sàn lẻn tới dưới chân hai người, tên đang nói chuyện bị giật tới quắn cả lưỡi, hai mắt trợn trắng ngã sấp xuống đất.
Tên còn lại cũng không tốt hơn là bao, mặt úp xuống đất, cả người co quắp.
Wilson: "?!!"
Đám người tiến vào trước đó đã quá xem nhẹ hắn, kỳ thực sợi dây trói trên người hắn là nút sống.
Hắn phì phò tự mở dây, sau đó run lập cập bò tới cạnh kệ sách, lần mò tìm kiếm cơ quan rồi nhanh chóng bấm trình tự điều khiển, chỉ thấy bức tường ở trước mặt im hơi lặng tiếng trược ra hai bên, lộ ra không gian không quá lớn ở bên trong.
Chính là căn phòng bí mật Lương Hạo Anh phát hiện trước đó.
Lúc này trong phòng đang đứng ngồi bốn người, Diệp Văn Hiên ngồi xếp bằng dưới đất, một tay sờ sờ tấm thảm dưới chân, tựa hồ cảm thấy rất hứng thú với tấm thảm lông này.
Một mảng nước lớn từ bên tay Diệp Văn Hiên chảy ra phòng sách bên ngoài, những người khác đứng ở chỗ khô ráo cách cậu nửa mét, lộ rõ thái độ bo bo giữ mình.
Hình Uyên dựa lưng vào tường, đứng khoanh tay, sau khi cửa mở thì ngầng đầu nhìn ra bên ngoài: "Người anh em, dáng vẻ anh thoạt nhìn không tốt lắm."
"Nói nhảm, suýt chút nữa là bị bóp chết rồi." Âm thanh Wilson khàn khàn: "Thừa dịp bây giờ, đi nhanh lên."
Mọi người cũng không nói nhảm, động tác nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc rời đi, lúc đi tới cửa thì Hình Uyên lui lại, liếc nhìn Wilson đứng trong phòng sách, hai ngón tay kẹp USB giơ giơ về phía đối phương: "Người anh em, tạm biệt."
Wilson hướng anh làm ra thủ thế đánh người.
Hai nhóm người xâm lăng theo hai hướng trái ngược rời đi, lúc một nhóm quay ngược trở lại thì Hình Uyên đã chạy xa.
Trong phòng sách lầu hai biệt tự tư nhân, Wilson đeo bao tay, từ trong ngăn kéo móc ra một khẩu súng lục, bóp cò với hai tên nằm dưới đất.
"Thật không ngờ đời này cư nhiên may mắn gặp được người siêu năng lực." Wilson ngồi xuống ghế, chỉa súng vào đùi, sau đó tự bắn mình một phát.
"Có... người như vậy ở bên cạnh tương trợ.... trận cược này... nói không chừng có thể lật ngược..."
Bên