"Kathy, em làm sao vậy?"
Cô bé run lẩy bẩy, kéo góc áo Diệp Văn Hiên không buông, cúi đầu núp sau lưng bọn họ.
Diệp Văn Hiên có chút bất đắc dĩ: "Vừa nãy ở dưới lầu không phải cô bé nhất quyết không chịu đi thang máy à, lẽ nào có chứng sợ hãi giam cầm?"
Hình Uyên nhíu mày: "Tôi cảm thấy không đơn giản như vậy."
Diệp Văn Hiên: "Cô bé đang run."
Cậu mím môi, đột nhiên khom người xuống ôm Kathy vào lòng, nghiêng đầu nói với Hình Uyên: "Đáng ra vừa nãy tôi nên cõng anh đi thang bộ, cô bé hình như rất sợ."
"Điều tôi muốn biết là, vì sao cô bé lại sợ đến như vậy." Ánh mắt Hình Uyên sắc bén: "Lúc ở trong thang máy cô bé cũng đâu có run rẩy dữ vậy."
Diệp Văn Hiên đẩy anh đi tới trước: "Bây giờ quan trọng nhất là tìm ra anh trai cô bé, vấn đề của chúng ta đã đủ nhiều rồi, tôi không muốn chọc thêm phiền phức nữa." Vừa nói cậu vừa vỗ vỗ lưng cô bé: "Kathy, anh trai em ở phòng nào vậy?"
Kathy không nói lời nào, chỉ biết run.
"Hay rồi." Diệp Văn Hiên nói: "Tôi cảm thấy chúng ta phải đi hỏi y tá rồi."
Cậu còn chưa dứt lời, Kathy đã ngẩng gương mặt nhỏ nhắn, âm thanh bị nghẹn lại trong khẩu trang: "4....240...!giúp....!giúp bọn em...."
Diệp Văn Hiên nghe không rõ: "Cái gì?"
"Dẫn theo anh trai...." Kathy túm lấy cậu, khàn khàn nói: "...giúp bọn em với...."
Mấy phút sau, bọn họ tìm được Adonis nằm trong phòng bệnh 4240.
Người anh trai này của Kathy thoạt nhìn không ổn lắm, gương mặt lộ rõ mệt mỏi, tựa hồ vừa mới tỉnh lại nên hoàn toàn không phát hiện Kathy đã rời khỏi bệnh viện, lại cực kỳ cảnh giác đối với sự xuất hiện của Diệp Văn Hiên cùng Hình Uyên.
"Kathy, em lại chạy lên lầu à?" Anh khoanh chân ngồi trên giường, tay phải treo bình truyền dịch, bởi vì ngủ không đủ giấc nên vành mắt đen rõ rệt: "Hai người này là ai, em quấy rầy bọn họ hả?" Bởi vì Diệp Văn Hiên cùng Hình Uyên đã hóa trang, Adonis không nhận ra là hai vị người Hoa mình gặp tối qua.
Kathy chạy tới bên cạnh, áp bên tai Adonis nói gì đó.
Diệp Văn Hiên cảnh giác muốn rời đi, lúc này sắc mặt Adonis chợt biến đổi, đưa tay rút kim truyền dịch, ôm Kathy xoay người leo xuống giường.
Lúc đi ngang qua hai người, Kathy lại kéo anh lại, nhỏ giọng nói gì đó.
Adonis dừng lại, nhìn hai người một cái rồi vội nói: "Đi mau, đi theo tôi!"
Diệp Văn Hiên cùng Hình Uyên liếc nhìn nhau, Hình Uyên nói: "Tôi chán ghét phiền phức nhưng trực giác bảo với tôi, đi theo bọn họ có thể sẽ biết được một bí mật rất lớn."
Diệp Văn Hiên: "Thật trùng hợp, tôi cũng cảm thấy vậy."
Diện tích bệnh viện tư nhân Knicks không lớn, tổng cộng cũng chỉ có ba tòa nhà, cao nhất cũng chỉ có bảy tầng, cộng thêm một vườn hoa nhỏ, một bãi đậu xe, còn có một căn tin nhỏ.
Bốn người nhanh chóng đi ra khỏi phòng bệnh, lúc đi tới trước thang máy, Kathy nắm quần áo Adonis: "Không đi....!không đi...."
Adonis quyết đoán dừng lại: "Cầu thang thì sao?"
Kathy lắc đầu.
Adonis: "Có thể đi chỗ nào?"
Kathy chỉ hành lang bên trái, Adonis lập tức xoay người đi theo hướng đó.
Diệp Văn Hiên đi theo phía sau, nhìn mà trợn mắt há hốc.
"Không thể đi thang máy cùng cầu thang là có ý gì?" Cậu vừa đẩy xe lăn vừa kề tai Hình Uyên thì thầm: "Vừa nãy cô bé Kathy kia cũng không cho chúng ta đi thang máy, anh nói coi có phải cô bé có năng lực tiên đoán không?"
Hình Uyên thu hồi ánh mắt: "Tôi chỉ đang nghĩ....!người mà bọn họ muốn né tránh, có khi nào cũng chính là kẻ thù của chúng ta hay không?"
Diệp Văn Hiên: "Hử?"
"Vừa nãy tôi nhìn thấy một người quen.
Condra Duke, là thành viên nồng cốt của Phi Lang Hội, bên cạnh hắn vẫn luôn có năm sáu đàn em, bình thường sẽ không đơn độc hành động." Hình Uyên nhỏ giọng: "Bọn họ ở phía sau chúng ta, hình như đang lục soát phòng bệnh.
Đừng quay đầu, dễ làm người ta hoài nghi."
Diệp Văn Hiên cố gắng điều chỉnh gương mặt mình, theo Adonis tiến tới trước: "Thật không ngờ anh cũng có người quen trong Phi Lang à?"
Hình Uyên: "Có người muốn giết tôi, tôi đương nhiên phải tra xét một chút, xem xem người giết mình có dáng dấp thế nào chứ."
Diệp Văn Hiên: "Hợp lý, lý do khá đầy đủ."
Bốn người đi một hồi trong hành lang, Adonis đột nhiên mở cánh cửa phòng bệnh, gọi bọn họ tiến vào tránh né.
Trong phòng bệnh có một đám người nhà đang thăm bệnh, rèm chắn bị kéo ra, cả nam lẫn nữ quay đầu lại thấy bốn người xông vào thì nhất thời có chút im lặng.
Adonis giống như rất quen thuộc chen vào giữ đám người thân, tiện tay đặt Kathy ở bên giường, sau đó ló đầu vào nói với cụ già trên giường: "Ôi lão Hans, hôm nay tôi phải xuất hiện rồi nên tới tạm biệt ông."
Lão Hans run run nhìn Adonis, cũng không biết có nghe rõ không.
"Tôi còn dẫn theo hai cậu nhóc mà ông rất thích nè, chúng cũng sắp xuất hiện rồi, qua đây chia sẻ chút không khí vui vẻ với ông." Vừa nói, Adonis vừa vẫy tay với phía sau: "Hai cậu nhóc, mau tới đây tạm biệt lão Hans!"
Diệp Văn Hiên & Hình Uyên: "...."
Nhóm người nhà lão Hans: "???"
Lúc tất cả mọi người đều ngơ ngác, cửa phòng một lần nữa bị mở ra, hai người đàn ông mặc áo khoác gió liếc nhìn một vòng trong phòng, không phát hiện bệnh nhân nào mắt đen tóc đen, vì thế một trong hai người liền hỏi: "Phòng này có bệnh nhân nào người châu Á không?"
Mọi người mờ mịt lắc đầu.
Người da trắng kia lại hỏi: "Vậy có cô bé nào tóc vàng đeo khẩu trang không?"
Adonis thừa dịp mọi người còn chưa kịp phản ứng chỉ Diệp Văn Hiên nói: "Hả, ở đây chỉ có cậu nhóc tóc vàng thôi."
Diệp Văn Hiên nhai kẹo cao su chóp chép, lộ ra nụ cười vô tội.
Hai người đàn ông kia thấy hỏi không có kết quả lập tức mất hứng đóng cửa lại làm phát ra tiếng ầm thật lớn.
Ước chừng một phút đồng hồ, người trong phòng mới giật giật.
"Mới vừa nãy...!là sao vậy?"
"Ôi trời ơi, hình như người đó còn cầm súng..."
"Mà cô bé đeo khẩu trang hắn nói không phải...."
Adonis dẫn Kathy bị che chắn ở phía sau bước ra, cùng Diệp Văn Hiên và Hình Uyên thừa dịp hỗn loạn rời khỏi phòng.
Vẫn là Adonis đi trước dẫn đường, Diệp Văn Hiên đẩy Hình Uyên, lặng lẽ nói: "Hai người vừa nãy, anh có biết không?"
Hình Uyên nhếch khóe miệng: "Tôi chỉ lấy được hồ sơ vài người thôi, tư liệu của Huynh Đệ Minh cùng Phi Lang Hội nằm trong chiếc USB lấy được hôm qua, vẫn chưa có thời gian kiểm tra."
Diệp Văn Hiên còn muốn nói tiếp, đột nhiên ở phía sau truyền tới một trận hỗn loạn, cậu quay đầu nhìn lại, phát hiện hai tên kiểm tra phòng khi nãy đã quay trở lại.
Bên cạnh còn có thêm vài tên đồng bạn, một tên đàn ông đầu đinh cao lớn đi ở phía trước, hắn đang cùi đầu xem điện thoại, trên mặt không lộ ra biểu tình, thoạt nhìn không giống tới đây khám bệnh.
Hắn ở cuối hành lang đi tới, lúc đi ngang qua phòng bệnh, mấy tên đi sau lập tức chạy tới mở cửa phòng kiểm tra một phen, thái độ cứng rắn nghiêm chỉnh, rất nhiều bệnh nhân cùng y tá bị quấy rối kêu than không ngừng, nhưng không thấy bảo vệ bệnh viện xuất hiện ngăn cản.
Ánh mắt Diệp Văn Hiên dừng lại trên người bọn họ một hồi, sau đó bắt đầu quan tâm tới áo khoác của bọn họ, kiểu dáng có chút tương tự, bên trong hình như là đồng phục tác chiến, nhìn không rõ lắm nhưng Diệp Văn Hiên khá chắc chắn, dưới chiếc áo khoác dài kia không chỉ ẩn giấu một khẩu súng lục.
Có lẽ ánh mắt của cậu quá rõ ràng, người đàn ông đi ở phía trước đột nhiên ngẩng đầu, tầm mắt xẹt qua những người ở