30.
Thái tử được đưa về Đông cung.
Đến ngày thứ hai, hắn lại lết thân xác tàn tạ của mình đến Khương phủ.
Người trong phủ rất kiên quyết, không để cho hắn vào trong.
Thái tử không trách tội, cũng không từ bỏ, ngày nào cũng đến một cách đều đặn.
Nếu không thấy bộ dạng cố chấp chạy qua chạy lại đến nỗi khiến vết thương cứ lành rồi lại rách ra thì ta còn tưởng hắn chẳng có chuyện gì khác để làm.
Nhưng hắn quả thực rất bận, ngoài lúc xử lý công vụ, hắn còn đi tìm hết đồ quý này đến vật báu khác để đem đến Khương phủ.
Tất cả đều là những đồ vật mà ta ném xuống sông Vân trước đây, hoặc là những thứ mà ta sai Bảo Châu đem đến tiệm cầm đồ.
Ngày nào cũng đưa đến đều đặn, nhưng những thứ đó không đến được tay ta mà đều bị người trong phủ xử lý hết.
Ta không muốn để tâm đến những chuyện đau đầu này.
Hiện giờ vừa hay đang là hội đạp thanh, tiết xuân trong lành, cho nên ta cùng với Tống Song xuất phát đi ngoại thành chơi thả diều.
Tiếc là hôm nay thời tiết không được tốt, chưa được bao lâu thì mây đen đã kéo đến, mưa cũng bắt đầu lất phất rơi.
Ta và Tống Song trốn dưới cây cầu, nhìn xung quanh mưa bụi bay trắng xóa, xa xa là những ngọn núi xanh nép mình trong làn mưa xuân.
Sau đó ta nhìn thấy Thái tử khập khiễng đi về phía này.
Tống Song: “Kia chẳng phải Thái tử hay sao? Đúng là hiếm lắm mới nhìn thấy được dáng vẻ chật vật này của hắn.”
Hắn bước rất vội vàng, ô cũng không thèm che, vết thương trên trán vốn dĩ nên lành từ lâu giờ lại rỉ máu.
Khi bước đến gần ta, hắn đột nhiên dừng lại, đứng cách ta một khoảng, không để cho nước mưa trên người dính vào ta, sau đó đem thứ đồ mà hắn giữ trong lòng bàn tay đưa cho ta.
Trong tay hắn là một chiếc bùa bình an khô ráo không dính một chút nước mưa nào, mặc dù y phục trên người hắn đều đã ướt đẫm.
Trong mắt hắn phản chiếu hình bóng của ta:
“Hoài Nguyệt, đây là đồ của hôm nay.”
Đây là chiếc bùa bình an mà ta xin từ một ngôi chùa nằm trên đỉnh núi cao, nếu muốn xin được bùa thì phải tự mình trèo lên từng bậc thang một.
Thái tử vốn dĩ bị thương nặng, lại vì muốn xin được chiếc bùa này mà dày vò bản thân, chẳng trách vết thương cứ mãi không lành.
Hắn không để ý đến vết thương của mình, chỉ chăm chú nhìn ta, chờ đợi sự hồi âm của ta.
Ta không cầm lấy chiếc bùa bình an đó, chỉ đứng nguyên tại chỗ, khẽ thở dài: “Điện hạ, hà tất phải làm khổ bản thân như vậy? Thế gian này có biết bao nhiêu cô gái, ngài lại là trữ quân, là người tương lai sẽ ngồi lên ngai vàng, muốn có nữ nhân như thế nào mà không được?”
“Nhưng bọn họ đều không phải là nàng.”
“Bọn họ đều không phải Hoài Nguyệt của ta.”
Ta nghe thấy tiếng hắn thì thầm, giọng nói trầm thấp như tan vào trong gió.
31.
Cuối cùng ta cũng không nhận chiếc bùa bình an đó, cứ thế giương ô rồi rời đi trước.
Để