57.
Hoàng thượng quả không hổ danh là Hoàng thường, trước đây khi chỉ có Dung Ngọc, mọi người đều nghĩ rằng, trong mắt Hoàng thượng chỉ có mình Dung Ngọc là con, những người khác đều chỉ là thần tử.
Đến giờ mới biết, trong mắt Hoàng thượng, chỉ có đích tử mới là con, những người khác đều là thần tử.
Thịnh vương trợn mắt: “Phụ hoàng, cứ như vậy mà cho qua? Nhi thần đã mất một ngón tay đấy!”
“Ngươi mà không giở trò xằng bậy thì lão tứ cũng chẳng thèm đồng đến ngươi.”
Sau đó, Hoàng thượng cầm kiếm vứt đến trước mặt hắn: “Người ngươi đem đến, tự mình xử lý đi.”
Thị vệ đứng bên cạnh đến giờ mới nhận ra bản thân đang gặp nguy hiểm, vội vàng quỳ xuống cầu xin.
Thịnh vương dù không muốn, nhưng cũng không thể làm trái lệnh.
Hoàng thượng lại nhìn về phía ta, ta vội vàng đứng lên chắn trước mặt Bảo Châu: “Con bé từ nhỏ đã ở bên cạnh thần nữ, thần nữ đảm bảo con bé sẽ không để lộ chuyện này ra ngoài.”
Mà Dung Vọng cũng lặng lẽ đứng chắn trước mặt ta.
Sắc mặt Hoàng thượng dịu xuống: “Hoài Nguyệt, không cần sợ, bá phụ tin tưởng con.”
Cũng may, từ trước đến giờ Hoàng thượng đều rất yêu quý ta.
Thịnh vương cắn răng nhìn Dung Vọng, sau đó lại dùng ánh mắt không cam tâm nhìn về phía ta.
Lúc hắn chuẩn bị rời đi, Dung Vọng lên tiếng: “Đợi đã.”
“Nghe nói Thịnh vương phi đã có tin vui rồi, chúc mừng hoàng huynh.” Dung Vọng dùng ánh mắt u ám nhìn Thịnh vương, ta cảm thấy Thịnh vương lúc này có lẽ đang nổi hết da gà lên rồi.
Bàn tay lạnh lẽo của Dung Vọng che lấy mắt ta, giọng nói trầm thấp của hắn truyền đến bên tai ta: “Vậy thì chỗ này của hoàng huynh cũng không cần dùng đến nữa rồi.”
Sau đó Thịnh vương lại gào lên đau đớn.
Ta không phải người sợ máu me, cho nên ta dứt khoát gỡ tay Dung Vọng ra, chỉ thấy Thịnh vương quằn quại ôm lấy hạ bộ lăn lộn trên mặt đất.
Ta sửng sốt.
Ở ngay trước mặt Hoàng thượng mà dám làm chuyện như vậy, cho dù có được thiên vị đến đâu cũng khó mà thoát tội.
58.
Dòng suy nghĩ vừa lướt qua trong đầu, ta bỗng dưng hiểu ra, Dung Vọng đang muốn xem xem giới hạn của Hoàng thượng nằm ở đâu, cũng là muốn thăm dò thái độ của Hoàng thượng đối với đứa con trai không biết từ đâu xuất hiện này.
Nếu như vẫn chưa chạm đến giới hạn đó, vậy thì sẽ không sao.
Nếu như đã vượt qua giới hạn đó, tất nhiên sẽ bị trách tội.
Ta nhớ lại những lời mà lão thái y nói, Dung Vọng từ trước đến giờ trong bất cứ chuyện gì đều chỉ coi trọng kết quả.
Đúng là một kẻ