Chiêu Đế, tự Dung Ngọc, đăng cơ được năm năm thì băng hà.
Không phi tần, không con cái, cuối cùng truyền ngôi cho một người cháu họ.
Người đảm nhiệm công việc chăm sóc cho Chiêu đế đến những giờ phút cuối cùng là một lão thái y họ Lâm.
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, vì đau lòng quá độ, tuổi tác lại cao, cho nên không lâu sau đó, ông ấy cũng qua đời.
Cho đến cuối cùng, ông ấy vẫn không thể quay về chăm sóc cho con rùa nhỏ kia.
Một trận mưa mùa hạ đi qua, đất trong vườn ngập tràn hoa cỏ, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa của một ai đó.
Bảo Châu mở cửa: “Ai đấy?”
Ngoài cửa là một nam thanh niên trẻ tuổi lạ mặt, tướng mạo trông hơi ngốc nghếch.
“Bảo Châu tỷ tỷ, ta là Lý Hồ, em trai của thống soái Kinh Vân vệ Lý Hà.
Ta đến đây là muốn gặp Khương tiểu thư, ta có một thứ cần giao lại cho người.”
Hắn giơ lệnh bài lên, Bảo Châu nhìn thấy liền để hắn vào trong.
Tiểu viện này không quá lớn, đi qua hành lang đã đến được sân sau, ở phía góc sân có một cây cổ thụ xanh tươi, dưới gốc cây là một nữ tử mặc y phục màu trắng đang ngồi.
Dung mạo sắc sảo, nho nhã ung dung.
Lý Hồ biết nàng, nàng là tiểu thư khương gia, tên Khương Hoài Nguyệt, mấy năm nay dùng thân phận nữ nhi viết sách, nổi danh thiên hạ, sau này chắc chắn cũng sẽ lưu danh thiên cổ.
Chỉ có điều nàng cho đến giờ vẫn chưa gả cho ai.
Khương Hoài Nguyệt ngẩng đầu, giọng nói nhẹ nhàng: “Ngươi là em trai Lý Hà?”
Lý Hồ ngượng ngùng gãi đầu: “Không giống sao? Ca ca công việc bận rộn, tạm thời không thể rời khỏi kinh thành nên đã sai ta đến gặp người.”
“Giống lắm.
Ngươi muốn đưa cho ta thứ gì?”
Lý Hồ đến vì muốn báo tin Dung Vọng đã băng hà.
Tay nàng khẽ run.
Lý Hồ lấy ra chiếc hộp đựng tro cốt: “Đây là tro cốt của chủ nhân, ngài ấy đã dặn dò ta phải đưa đến tận tay người.
Sau khi người đi, chủ nhân đã cho người đến bên bờ sông Vân để tìm kiếm, lật tung từng tất đất, cuối cùng cũng tìm được thi hài của Ngọc điện hạ.”
“Người đời chỉ biết đến Chiêu Đế tên tự Dung Ngọc.
Không ai biết rằng chủ tử ngày đêm lo nghĩ cho bách tính, cho đến tận những ngày cuối đời cũng chỉ có đám nô tài thân cận như chúng ta biết được thân phận của ngài ấy.
Chôn cất trong Hoàng lăng cũng là thi hài của Ngọc điện hạ.”
“Khương tiểu thư ơi, không ai nhớ đến tên họ của chủ tử, nhưng người nhất định phải nhớ kỹ đấy.”
Lý Hồ nói mãi nói mãi rồi bật khóc.
“Lâm thái y cũng đi rồi, nô tài đem theo hai hộp tro cốt, trèo đèo lội suối, lúc đi vẫn là mùa đông, đến giờ đã sang mùa hạ, hoa mai đã tàn, tuyết đã tan, hoa cỏ xanh rờn mới đến được đây.”
Đưa tro cốt của một người cho người mà hắn yêu.
Lại đưa tro cốt của một người về quê hương của người đó.
Đều là cùng một nơi, chính là nơi mà năm đó lão thái y đã nói với Dung Vọng: “Tiểu điện hạ, sau này lão thần sẽ đưa người về quê.”
Phong cảnh quả thực rất đẹp, sơn thủy hữu tình, trời xanh mây trắng, đồng ruộng bạt ngàn, con người chất phác.
Lý Hồ muốn đem chiếc hộp giao cho Khương Hoài Nguyệt nhưng nàng không nhận,