Giang Trạm đi theo sau Lâm Kiều, anh nhìn mép váy trắng của Lâm Kiều bị gió lạnh thổi tung lên, cho dù mặc áo khoác dài nhưng vẫn lộ ra một đoạn bắp chân non mịn, trắng nõn như bạch ngọc.
“Sao lại trở mặt rồi hả?”
Anh bật cười, sải bước đi nhanh đuổi kịp cô, anh đi ngang theo hướng gió, chắn bớt gió đêm lạnh cho cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sắc mặt Lâm Kiều lạnh lùng, cô khẽ liếc người bên cạnh, lạnh lùng nói:
“Cảm ơn anh.”
Thái độ này không mặn không nhạt.
Giang Trạm nhíu mày, thò tay giữ cô lại, lúc này mới phát hiện ra tay cô lạnh buốt.
“Để anh đưa các em đi, các em tự bắt xe không an toàn.”
Lâm Kiều từ chối không chút nghĩ ngợi, hiện tại trong đầu cô, Giang Trạm với Trương Duy là một giuộc với nhau, cũng không có nhiều khác biệt.
Giang Trạm không nói gì, một mình bước lên vẫy gọi taxi.
“Làm phiền bác tài cho xe mở điều hòa nhé.”
Anh trả tiền rồi để cho bọn Lâm Kiều lên xe, Lâm Kiều muốn trả lại cho anh, nhưng anh lại vẫy vẫy tay ý bảo tài xế lái xe đi.
Song anh quay lại tự mình lái xe của mình, không nhanh không chậm đi sau xe taxi kia, đến khi anh xác nhận chiếc xe chạy đến đúng phía tiểu khu mới rời đi.
Trong xe taxi, Lâm Kiều báo vị trí nhà của Trương Giai Giai trước.
Tài xế bật điều hòa trong xe, cơ thể lạnh như băng của cô cũng dần ấm lên.
Cô nhìn Trương Giai Giai đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô không nói lời nào, hoặc nói thẳng ra thì giờ phút này cô cũng không còn lời nào để nói, thuyết phục cô ấy thì cô ấy không nghe, cô cũng chỉ còn cách đi giúp đỡ cô ấy thôi.
“Mình với anh ấy, hết thật rồi, Kiều Kiều.”
Không biết im lặng bao lâu, Trương Giai Giai chủ động mở miệng, giọng khàn khàn khiến không khí yên tĩnh trong xe càng thêm áp lực.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mình đúng là đồ ngu ngốc.”
Cô ấy vừa cười vừa khóc, Lâm Kiều nhìn cô ấy như vậy chỉ có thể vươn tay ôm thật chặt, nghe tiếng khóc nặng nề của cô ấy trong lòng cũng trở nên nặng trĩu.
Con người thường hay như vậy, dù vì vật hay vì tình, lúc mới đầu, chỉ cần mới nhíu mày một chút cũng khiến người đó đau lòng, nhưng sau này người ta rơi nước mắt, người đó cũng chẳng quá lắng lo.
Lâm Kiều nằm trên giường nghĩ đến dáng vẻ của Trương Giai Giai lúc xuống xe, cô ấy khóc đến mức hai mắt đỏ hoe, nhưng ánh mắt không còn sự hỗn loạn hay do dự.
Cô ấy nói nhất định phải rời đi một thời gian, đi đâu cũng được,