Người Em Yêu

Chương 7


trước sau

Người Em Yêu

Dạ Mạn

[Nguyên Phương]

 

Chương 7

Quyến rũ chết người

Tên Tịch Triết này quả nhiên vẫn đáng ghét như thế. Triều Vũ hận đến nghiến răng , nhưng cũng đành phải nhẫn nhịn.

Tịch Triết cười với cô: “Nếu cậu đã tới thì hôm nay đừng hòng chạy.”

Triều Vũ: “Bạn học Tịch, cậu thích làm bà mối đến thế sao?”

Tịch Triết tắt ngay nụ cười, rồi lập tức lại khôi phục như thường: “Trước nay tôi vẫn quan tâm đến bạn học thế mà.”

Triều Vũ im lặng một phút rồi hỏi: “Hứa Bác Diễn là anh trai cậu thật à?”

Tịch Triết ngước mắt nhìn cô một cái: “Tất nhiên là hàng thật giá thật.”

Triều Vũ: “Hai người thật giống nhau.”

Tịch Triết cười: “Tất nhiên! Dù sao anh em họ cũng có điểm giống nhau chứ.”

“Tôi nói là tính cách hai người kìa.”

Mày Tịch Triết nhướn lên: “Tới tới tới đây, đánh bài đi.”

Thế là Tịch Triết, Triều Vũ, Hứa Bác Diễn, cùng lớp trưởng góp thành một bàn, bốn người chơi bài địa chủ [1], người nào thua sẽ phải chịu phạt.

[1] Bài địa chủ : là một loại bài tú-lơ-khơ. Trò chơi có ít nhất tùy 3 người tiến hành, dùng một bộ 54 lá ( ngay cả lá bài quỷ), trong đó một người làm địa chủ, còn lại hai nhà là một phương khác, song phương đấu nhau, một phương ra bài trước thì chiến thắng. (Đoạn chơi bài mình ngu lắm nên các bạn đọc qua cho biết thôi nhé =)).

Triều Vũ cầm bài lên, liền phát hiện trong tay mình đang giữ một cặp vương nổ, trong phút chốc hai mắt sáng rực.

Hứa Bác Diễn ra bài trước, anh ra lá bài đơn chi, quay xong một vòng, cô chỉ ra một lá bài yếu.

Hứa Bác Diễn: “Ba cơ át bích.”

Tịch Triết tiếp, Triều Vũ không nhận bài.

Chơi được vài lượt, Hứa Bác Diễn đánh lá bài cuối cùng, về đích trước, còn lại ba người tranh nhau vị trí thứ hai và ba.

Kết quả là nữ thần thắng lợi không đứng bên phía Triều Vũ, cô thua thất bại thảm hại.

Người thua sẽ bị đập tay. Cũng không biết ai nhàm chán mà nghĩ ra cách phạt này.

Triều Vũ ngoan ngoãn xòe tay ra, vô cùng đáng thương mà nói: “Nhẹ thôi nhé, đều là bạn học cả mà.”

Lớp trưởng cười, chỉ đập mấy cái nhẹ nhàng.

Tịch Triết cũng nể mặt cô, nhẹ nhàng vỗ ba cái.

Cuối cùng chỉ còn lại Hứa Bác Diễn .

Triều Vũ nhìn anh chớp chớp mắt: “Hứa đội —— “

Hứa Bác Diễn khẽ ừ, trên mặt không thể hiện gì cả. Tay trái giữ chặt đầu ngón tay của cô, tay phải đánh bộp bộp bộp ba lần, không nhẹ cũng không quá nặng, nhưng lại mạnh hơn hai người kia nhiều.

Lòng bàn tay Triều Vũ tê dần, cô gục đầu xuống bàn, không muốn chơi nữa. Hứa Bác Diễn chắc chắn là cố ý !

Tịch Triết vừa nhìn thì nói: “Anh hai, sao anh ra tay nặng thế! Cậu ấy là con gái mà!”

Hứa Bác Diễn nhỏ nhẹ nói: “Trên chiến trường không phân biệt nam nữ.”

Triều Vũ: “…” Thật hung dữ!

Ván thứ hai bắt đầu.

Triều Vũ luôn cảm giác mình xui xẻo, ván đầu tiên có cả đôi vua lớn vua nhỏ trên tay mà cũng thua được, quả là đen đủi.

Ván này Hứa Bác Diễn ra bài gì, cô đều cố gắng chặn lại, cho đến cuối ván, những quân bài còn thừa lại đều toàn là quân lung tung.

Hứa Bác Diễn cong cong khóe miệng, “Tôi lật bài trước nhé.”

Triều Vũ đã không đánh nổi nữa.

Tịch Triết xấu hổ, vỗ vai cô hai cái.”Triều Vũ à, cậu học toán không tốt, nhưng ngay cả chơi bài cũng kém thế này à.”

Lớp trưởng ra bài xong, tất cả mọi người đều quay sang nhìn Hứa Bác Diễn.

Triều Vũ vươn tay, lúc này cũng không cầu xin anh nữa , dù sao Hứa Bác Diễn cũng chẳng bỏ qua cho cô. Cô nghiêm mặt lo lắng, tay không khỏi rụt về liên tục.

Hứa Bác Diễn chăm chú nắm lấy tay cô, tay phải của anh cứ lơ lửng giữa không trung.

Tịch Triết đột nhiên hô lên: “Chờ chút đã.”

Triều Vũ thở phảo một hơi, coi như cậu ta có lương tâm.

“Anh, nếu không thì thế này đi. Triều Vũ giúp anh làm việc gì đó, anh miễn cho cậu ấy ba cú đập tay này nhé.”

Hứa Bác Diễn liếc mắt nhìn cô: “Anh không có chuyện gì cần cô ấy làm cả.”

Triều Vũ đột nhiên cảm thấy có phải đầu Tịch Triết vừa bị lừa đá không?

Hứa Bác Diễn bình tĩnh nói: “Anh chẳng có.”

Tịch Triết vỗ tay một cái: “Cứ chọn đại một cái thôi, mời anh ăn cơm, hoặc giúp anh quét dọn vệ sinh gì đó.”

Triêu Vũ nghĩ ngợi, hình như cũng không tệ mà.

Hứa Bác Diễn bình tĩnh nói: “Anh thì chẳng sao cả.”

Triêu Vũ nuốt nước bọt một cái: “Tôi đồng ý.” Nói không chừng tí nữa anh ta đã quên luôn rồi.

Ván này đánh xong, Triều Vũ cũng không tiếp tục chơi nữa.

Tịch Triết giữ chặt tay cô: “Tôi vừa giải vây giúp cậu, đã đòi đi rồi à?”

Triều Vũ mỉm cười: “Cậu hâm à? Chẳng lẽ tôi cứ chơi tiếp để bị đánh nữa sao?”

“Làm sao thế được? Tôi đang giúp cậu đấy. Cậu xem anh ấy cũng có đánh cậu đâu.”

Triều Vũ không muốn cãi nhau tiếp với anh nữa: “Tôi đi toilet.”

Tịch Triết: “Cậu có thể đổi sang lý do khác không.”

Triều Vũ không thèm để ý tới anh, đi thẳng ra ngoài. Đợi đến khi cô từ toilet đi ra, liền thấy một bóng người đang đứng cuối hành lang.

Dưới ánh sáng mờ ngoài hành lang, cuối dãy có một người đàn ông đang hút thuốc lá, dáng người anh vừa cao lại gầy.

Cô nhẹ nhàng đi tới, lại gần mới phát hiện ra người đó là Hứa Bác Diễn.

Hứa Bác Diễn quay lưng về phía cô, vẻ mặt không cảm xúc. Tay phải anh đang cầm điếu thuốc, khói trắng lượn lờ, tay trái đút trong túi quần.

Triều Vũ đưa mắt nhìn lên tay anh, vừa lúc nãy khi anh giữ tay cô, cái cảm giác nóng rực tựa như vẫn còn lưu lại trong lòng bàn tay cô. Ngón tay anh thon dài, từng khớp xương rõ ràng, làn da cũng là màu lúa mạch , trong lòng bàn tay còn vài vết thương nhỏ đã đóng vẩy.

Đó là vì cứu đứa trẻ hôm nọ sao?

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu tới, hắt vào cả người anh, toàn thân anh như lấp lánh ánh vàng. Anh tiện tay rít một hơi thuốc, hình ảnh ấy khiến Triều Vũ chẳng thể dời mắt nổi.

Con mẹ nó, thực quyến rũ chết người.

Triều Vũ hít sâu một hơi, thử ngửi theo luồng khói, cô tinh tế phân biệt mùi vị: “Đây là thuốc hiệu Hoàng Hạc Lâu?”

Hứa Bác Diễn nheo mắt nhìn cô một cái, nói: “Làm sao cô biết?”

“Lần trước đã từng thấy anh hút rồi, tôi nhớ rất rõ mùi này.”

Anh dụi tắt điếu thuốc: “Cô vừa hít khói thuốc mà khói thuốc thì rất độc hại. Lần sau đừng ngốc như vậy nữa.”

Triều Vũ: “…”

Anh quay về phòng, Triều Vũ theo ngay sau lưng anh. Cô hỏi: “Hút thuốc cũng chẳng tốt cho sức khỏe, anh còn hút.”

Hứa Bác Diễn liếc mắt nhìn qua: “Vì chán.”

Một lúc sau là đến giờ ăn cơm .

Hôm nay có khá nhiều người tới nên phải chia thành hai bàn.

Triều Vũ lặng lẽ nhìn mọi người ngồi xuống trước, cô không muốn ngồi chung bàn cùng đám người Hứa Bác Diễn. Cho nên sau khi chờ bọn họ ngồi xuống, cô liền nhanh chóng đi sang bàn còn lại.

Tịch Triết cứ bô bô gọi cô: “Triều Vũ, cậu ngồi chung bàn với chúng tôi đi, bàn bên kia nhiều người quá lại phải chen chúc nhau ngồi.”

Cô không ngại phải ngồi chen chúc.

Mấy người ở bàn bên kia liền lập tức phụ họa theo: “Đúng đấy Triều Vũ ngồi cùng bàn với Tịch Triết đi.”

Mọi người đều biết chuyện thư tình năm đó, dù vô ý hay cố ý cũng đều muốn tác hợp cho hai người bọn họ. Chờ Triều Vũ quay đầu lại, bàn bên đó chỉ còn hai ghế trống.

Một chỗ bên cạnh Thạch Gia Hành.

Một chỗ bên cạnh Hứa Bác Diễn.

Đối với cô mà nói, ngồi bên cạnh ai cũng đều là dày vò.

Nếu đã phải lựa chọn, cô bèn lặng lẽ đi tới bên cạnh Hứa Bác Diễn, ngồi xuống.

Thạch Gia Hành đưa mắt nhìn cô, sau đó ánh mắt của mọi người trong bàn cũng tập trung về phía cô.

Triều Vũ cứ coi như không biết gì cả.

Dù sao sau đó, cô chỉ cần cắm đầu vào ăn là

được rồi.

Sau khi mọi người nâng chén mừng gặp mặt thì bầu không khí sôi động lên hẳn.

Triều Vũ liếc mắt quan sát Hứa Bác Diễn, anh không nói nhiều, nhưng khi người khác mời rượu thì rất nhiệt tình đáp lại.

Tịch Triết hạ giọng khẽ hỏi: “Triều Vũ cậu cứ nhìn anh tôi làm gì thế?”

Trong lòng Triều Vũ bỗng thấy bối rối: “Tửu lượng anh cậu tốt thật, tôi rất hâm mộ.”

Tịch Triết: “Đó là di truyền từ bác gái tôi.” Nói xong anh dừng lời.

Triều Vũ cũng không hỏi nhiều nữa.

Hôm nay trong số những người tới đây, Hứa Bác Diễn là lớn tuổi nhất, lúc này tất cả mọi người đều tới mời rượu anh. Bất tri bất giác chai rượu trước mặt anh đã cạn sạch rồi.

Cũng may tửu lượng của những người này cũng không có gì đặc biệt, vốn chẳng thể địch lại được Hứa Bác Diễn, uống hết một lượt, cũng chẳng ai dám tới mời rượu anh nữa.

Hứa Bác Diễn chẳng động đũa, mi tâm chau lại.

Triều Vũ lặng lẽ nhìn thoáng qua, tiện tay liền đặt cốc nước chanh mặt ong tới trước mặt anh.

Hứa Bác Diễn nhìn lướt qua, nhưng cũng không nói gì.

Tịch Triết nói thầm với cô: “Cậu có vẻ đối xử tốt với anh tôi thế. Chỉ là, anh ấy không uống mấy thứ đồ ngọt này đâu.”

Vừa dứt lời, Hứa Bác Diễn đã cầm cốc lên, uống hết hai ngụm, lông mày của anh càng nhíu chặt hơn

Con mẹ nó, ngọt vào tận dạ dày!

Sau bữa ăn, Tịch Triết lái xe đưa Hứa Bác Diễn về nhà.

Tịch Triết nói: “Gia Hành, tí nữa cậu đưa Triều Vũ về đi.”

Hứa Bác Diễn liếc cô một cái: “Triều phóng viên, chín giờ sáng ngày mai hẹn gặp cô ở buổi diễn tập tại ga Bắc.”

Triều Vũ nghiêm nghị: “Tôi biết, nhất định sẽ không tới muộn.” Không ngờ anh uống nhiều rượu thế mà vẫn nhớ để nhắc cô. Cô lập tức có qua có lại, “Hứa đội, nếu nhà anh có mật ong, thì nên pha một ly nước mật ong mà uống, hiệu quả giải rượu khá tốt.”

Hứa Bác Diễn ậm ừ đáp lại.

Triều Vũ vươn tay chào tạm biệt anh.

Thạch Gia Hành: “Xe của tôi ngoài bãi đỗ.”

Triều Vũ: “Không phiền cậu đâu, tôi quên chưa nói, tôi vừa hẹn đồng nghiệp chiều nay đi dạo phố.”

Thạch Gia Hành nhìn cô: “Tịch Triết đã nói với cậu chuyện đó chưa?”

Triều Vũ gật gật đầu.

Thạch Gia Hành im lặng mấy giây rồi hỏi: “Triều Vũ, hiện giờ cậu có yêu ai không?”

Triều Vũ liếc anh một cái, không muốn gieo hi vọng cho đối phương.”Có chứ.”

“Ai vậy?”

Triều Vũ cười cười: “Cậu không biết đâu.”

Thạch Gia Hành bỗng nhiên khẽ bật cười.

“Tôi đi trước.”

***

Sau khi Triều Vũ ra khỏi khách sạn, liền gọi điện cho Ninh San, muốn hẹn cô nàng chiều nay đi dạo phố.

Ninh San: “Buổi họp lớp của mày kết thúc nhanh thế sao?”

Triều Vũ: “…”

Ninh San hiểu ý cười một tiếng.

Triều Vũ: “Chiều nay mày có thời gian không?”

Ninh San: “Tao vừa hẹn Lão Tần rồi. Nếu không thì cùng chúng tao đi xem phim đi?”

Triều Vũ: “Nếu là trước đây, Lão Tần nhà mày chắc nổi điên rồi. Bóng đèn công suất lớn chói mắt cỡ nào chứ! Thôi tao đi một mình cũng được, mua đôi xăng đan mới ấy mà.”

Triều Vũ ăn cơm xong, liền tới cửa hàng mua xăng đan, vẫn là kiểu xỏ ngón như đôi cũ. Mùa hè cô thích đi nhất là xăng đan xỏ ngón, đương nhiên khi đi ra ngoài làm việc sẽ không đi đôi này, hôm ấy chỉ là ngoài ý muốn nhưng vẫn cứ bị Hứa Bác Diễn bắt lỗi.

Chân Triều Vũ khá trắng nên đi đôi xăng đan nhỏ nhắn nhìn khá dễ thương. Trên chiếc quai ở giữa còn đính một túm lông màu trắng trông rất đẹp.

Nhân viên bán hàng thấy cô vừa xỏ xăng đan vào chân liền mau chóng đề cử: “Đôi xăng đan năm nay là mặt hàng bán chạy nhất cửa hàng chúng tôi, còn có một đôi kiểu nam nữa .”

“Có mẫu cho nam nữa à?”

Nhân viên bán hàng liền lôi mẫu ra: “Đôi này có phần đế lót chân khá mềm, hai chiếc quai bên cạnh đều được làm bằng da dê, đi không hề ngứa chân. Chị có thể để người yêu chị đi một đôi, mua một lúc cả hai đôi sẽ được giảm hai mươi phần trăm.”

Bạn trai cô ở đâu ra mà mua đây?

Triều Vũ liếc một cái, mua đôi của nam làm gì? Thầy Triều và Triều Huy chắc chắn sẽ không đi.

“Người đẹp, cô có muốn mua không?”

“Được, gói lại cho tôi đi.” Triều Vũ tặc lưỡi một cái quyết định mua.

Nhân viên bán hàng cười tươi: “Tôi sẽ viết hóa đơn cho cô nhé, cô đi ra phía trước rẽ tay phải để thanh toán. Đôi nam sẽ lấy size bao nhiêu đây ạ?”

Triều Vũ: “… 43 đi.” Tùy tiện đặt một số, cứ giữ lại làm quà cho bạn trai tương lai đi.

Tối ấy Triều Vũ về nhà, liền bắt đầu chuẩn bị trang phục cho hôm sau. Giày thể thao, quần jean, áo thun dài tay, tóm lại, ngày mai cô nhất định phải để Hứa Bác Diễn biết cô là một phóng viên chuyên nghiệp .

Tịch Triết đưa Hứa Bác Diễn về nhà, trên đường đi hai người không nói gì.

Khi xe đến ngã tư rẽ vào khu chung cư, Tịch Triết không nhịn được liền hỏi một câu: “Anh hai, anh quen Triều Vũ à ?.”

Hứa Bác Diễn nhắm mắt, không đáp lại.

“Vừa nãy em thấy hai người nói chuyện ngoài hành lang. Sao anh lại quen Triều Vũ vậy?”

Lông mày Hứa Bác Diễn khẽ động, mơ màng nói : “Cô ấy là phóng viên tới phỏng vấn anh.”

Tịch Triết bỗng tò mò hơn: “Anh đồng ý với cô ấy rồi à?”

Hứa Bác Diễn hững hờ ậm ừ một tiếng.

“Khó trách khi em giới thiệu mấy cô nàng lớp em, anh cũng chẳng thèm để ý.”

Hứa Bác Diễn lạnh lùng liếc mắt nhìn anh một cái: “Cút!”

Tịch Triết có cảm giác mình ngửi thấy mùi gì đó rất lạ.”Anh có định mua mật ong không đây? Không mua thì anh tự đi lên đi.”

Xe dừng lại.

Hứa Bác Diễn mở mắt ra, trong đôi mắt không còn tỉnh táo nữa, anh nheo mắt, “Mua chứ. Cậu xuống mua cho anh !”

Tịch Triết cố chịu đựng: “Đại lãn.”

Nửa đêm, khi Triều Vũ đang uống nước, đột nhiên cô nhớ ra một chuyện, bèn nhắn tin ngay cho Hứa Bác Diễn: Hứa đội, ngày mai tôi tới đơn vị của anh, hay là ra ga Bắc luôn?

Mười phút sau, Hứa Bác Diễn nhắn lại: Đến chỗ tôi trước.

Triều Vũ: Được!

Tiện thể cô gõ luôn hai chữ “Ngủ ngon” .

Khi ấy, Hứa Bác Diễn đang ngồi trên salon ngoài phòng khách, đầu đau vô cùng.

Khi Tịch Triết thấy anh cứ ngồi ngoài phòng khách, bỗng thở dài một hơi: “Anh hai, sao còn chưa đi ngủ?”

Hứa Bác Diễn: “Bị đánh thức.” Bị tiếng chuông tin nhắn của ai đó đánh thức.

*****


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện