Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính

Nửa Đời Phồn Hoa Nửa Đời Nồng 1


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


: Nửa đời phồn hoa nửa đời nồng (1)
Editor: Mòi học tra
Beta: Blue, Nửa đêm dậy viết pỏn
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Lời này vừa nói ra, mọi người đều im bặt.

Vi Sinh Huyền Dương ít khi yêu cầu điều gì với thái độ kiên quyết như vậy, hôm nay y đề nghị như này cũng không có ai dám bác bỏ.

Lâm Dung Vi thỏa mãn nhấp một ngụm trà, linh trà này thật tốt, vị ngọt tự nhiên.

Sau này phải hỏi xin Phục Bạch Thành thêm một chút.

Lãnh Văn Uyên trong thí luyện từng bước một vượt lên, cuối cùng trước khi hết thời gian thì vừa kịp hoàn thành, không ngoài dự đoán nằm trong top 10.

Có lẽ thêm chút thời gian nữa thì với cái vận khí nghịch thiên này hắn có thể đoạt được hạng nhất*.

(*bản gốc là khôi thủ: hạng nhất trong cuộc thi.)
Đại thí luyện đã kết thúc, các đệ tử thí khảo chia thành bốn nhóm xếp theo thứ hạng, biển người mênh mông trông rất khí thế đứng trước điện.

Phục Bạch Thành dẫn đầu, theo sau là Lâm Dung Vi cùng các vị phong chủ xuất hiện, hai thủ vệ đứng đầu tránh sang hai bên, các đệ tử đồng loạt cúi người hành lễ.

Hàng đệ tử đầu tiên là mười người đứng đầu, mỗi người đều là anh tài tuấn kiệt, phong độ siêu phàm.

"Sư thúc." Phục Bạch Thành nghiêng người trỏ tay về hướng họ: "Đây là các đệ tử thí luyện ưu tú nhất, có ai lọt vào mắt sư thúc hay không?"
Lâm Dung Vi lạnh nhạt quét mắt qua một lượt những thiên chi kiêu tử này, những người được nhìn tới đều thẳng lưng ưỡn ngực phô bày dáng vẻ oai phong nhất.

Thiếu niên vận ngân bào kia tinh thần càng thêm phấn khởi, hồi hộp đến mức một tay siết chặt vạt áo.

Thứ hạng của Lãnh Văn Uyên tuy không thấp nhưng vị trí đứng là chỗ khuất, khi ánh mắt Lâm Dung Vi lướt qua, Lãnh Văn Uyên mắt sáng lên, không tự chủ mở to hai mắt chờ mong.

Lâm Dung Vi đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh kia, trong phút chốc cảm giác như mình đang trong cửa hàng thú cưng.

Có một con chó nhỏ bị nhốt trong lồng, le lưỡi nhỏ dãi ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm mình, cái đuôi nhỏ vẫy vẫy, "gâu" một tiếng cào lồng như muốn chạy theo.

Nam chính đúng là rất đáng yêu, muốn bóp muốn nhào thế nào cũng được.

Lâm Dung Vi trong lòng vui vẻ, cố tỏ ra lạnh lùng dời mắt đi.


Lãnh Văn Uyên thấy thế chợt cảm thấy bất an vô cùng, biểu hiện ra bên ngoài là mắt ướt giống như bị chủ nhân vứt bỏ vậy.

Lâm Dung Vi trong đầu ôm bụng cười sằng sặc, vẫn cố giữ vẻ thiên tiên không nhiễm bụi trần, lãnh đạm nhìn các đệ tử.

Ngoại trừ vài ánh mắt nhìn y chằm chằm tới phát ngốc, vài đệ tử không dám ngẩng đầu lên nhìn thì ánh mắt sáng như sao kia của nam chính đúng là nổi bật.

Một chiếc chuông ngọc lơ lửng trong tay được tiên lực điều khiển, trong lúc mọi người đang chăm chú nhìn thì nó chậm rãi bay tới trước mặt một Quỷ Tiên, nhẹ nhàng rung lên ba tiếng.

Tiếng chuông thanh thúy trong không gian nín thở của các đệ tử.

Leng keng.

Tự nguyện tầm sư học đạo, lòng hướng chúng sinh, chăm chỉ học hỏi, không gần tà ma.

Leng keng.

Tôn đạo quý đức một lòng không đổi, đời đời kiếp kiếp tuân theo chính đạo.

(Tôn trọng đạo đức, quý đức, một lòng không đổi, đời đời kiếp kiếp tuân theo chính đạo???)
Leng keng.

Thân thể đã theo đại đạo,từ bi hỉ xả, không đọa xuống Dạ Vực.

Không sa vào Bắc Mang.

Quỷ Tiên chăm chú lắng nghe, hai tay nhận lấy chuông ngọc, vững vàng bước lên phía trước quỳ xuống trước mặt Lâm Dung Vi.

Lâm Dung Vi vốn đã nhận Lãnh Văn Uyên làm đệ tử nên những lời tuyên khi thu đồ cũng không cần lặp lại lần nữa.

Ngày hôm nay, trong giờ phút này, ánh mắt hai người giao nhau càng là hiểu rõ trong lòng.

[Nhiệm vụ thứ ba hoàn thành: Tiến trình +2%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng!]
Lâm Dung Vi phục hồi tinh thần lại, ngữ khí lãnh đạm, "Thân thể Quỷ Tiên của ngươi có nhiều bất tiện.

Hiện giờ đã là đệ tử của bản tôn, bản tôn sẽ cho ngươi một thực thể khác tốt hơn."
"Tạ ơn sư tôn nhiều!" Lãnh Văn Uyên cúi đầu bái một cái.

Vị thiếu chủ kia ngơ ngác nhìn Lâm Dung Vi mang theo Quỷ Tiên rời đi, ngay cả một ánh mắt cũng không nhìn tới mình, không khỏi cúi đầu cắn môi, hệt như một chú gà trống nhỏ bị đánh bại, lông vũ trên người không khỏi rủ xuống.


Một tháng sau.

Trên án kỷ* gỗ tùng bày một hàng ngọc giản, tất cả đều tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, Lâm Dung Vi một tay xoa bóp thái dương dựa trên tháp, tóc đen xõa trên vai, mi mắt hơi đỏ.

Những phương pháp tạo ra thực thể được viết trên toàn bộ ngọc giản ở đây đều quá sơ sài thiếu sót.

Lâm Dung Vi tìm hiểu mấy ngày được hơn 600 phương pháp nhưng có vẻ còn không bằng tự thân vận động, có làm mới có ăn.

"Sư tôn." Quân Dật Nhiên bước vào Tùng Đường, cung kính mang lên bốn ngọc giản khác.

"Hồi bẩm sư tôn, đây là phương pháp tạo ra thực thể trong tàng thư các của Quân gia, đệ tử đã sắp xếp lại."
Lâm Dung Vi lười biếng ngước mắt lên, đầu ngón tay khẽ vuốt ve ngọc giản, "Văn Uyên hiện nay thế nào?"
"Hồi bẩm sư tôn, sư đệ ngưng thần đã xong, chỉ chờ sư tôn nắn lại thực thể."
Lâm Dung Vi thở dài một hơi, đứng dậy trước thư án suy nghĩ một chút, những tờ giấy trên án kỷ hóa thành hạc giấy bay khỏi Tùng Đường.

Dựa theo trong sách ghi lại, nguyên liệu tạo ra thực thể rất cầu kì và hiếm thấy.

Tuy y cũng có không ít nhưng vẫn thiếu mười mấy nguyên liệu nữa.

Lâm Dung Vi bất đắc dĩ đành phải gửi thư cho các đại lão ở Tiên Vực xin giúp đỡ, coi như thiếu chút ân tình.

Quân Dật Nhiên im lặng không lên tiếng.

Mười mấy con hạc giấy này bay đi có thể khiến sư tôn thiếu nợ chừng này phần nhân tình, sư đệ quả nhiên rất đặc biệt.

Lâm Dung Vi tùy ý phất tay, mười mấy hộp quà xuất hiện trên án thượng, "Tự tay giao cho Văn Uyên."
Quân Dật Nhiên tiến lên nhận những hộp quà nặng trĩu, chỉ cần hơi cúi đầu là có thể ngửi được mùi tiên đan ngưng thần thoang thoảng, bên trong đều là đan dược thượng phẩm.

Ngay cả hộp đựng cũng làm hết sức tinh xảo từ gỗ tùng, trên mặt còn có mùi tùng tươi.

Quân Dật Nhiên ôm một đống hộp quà, mặt không chút biểu cảm gì rời khỏi Tùng Đường, sâu trong lòng như có vật gì điên cuồng trỗi dậy nhưng bên ngoài không lộ ra nửa phần.

Lãnh Văn Uyên, sư đệ này quả thật rất giỏi!
Lâm Dung Vi nhìn bóng người kia nhanh chóng rời đi, nhàn nhã cầm lên ngọc giản Quân Dật Nhiên đưa tới, dùng thần thức xem qua.

Giao Lãnh Văn Uyên cho Quân Dật Nhiên khiến Lâm Dung Vi yên tâm rất nhiều.


Quân Dật Nhiên tính tình hào hiệp, trong nguyên tác cũng nhiều lần giúp đỡ Lãnh Văn Uyên.

Hiện tại mình đang bận rộn nghiên cứu tư liệu như vậy.

Để Quân Dật Nhiên chăm sóc Lãnh Văn Uyên hẳn sẽ không xảy ra bất trắc gì.

Lâm Dung Vi đứng dậy, một tay cầm ngọc giản, một tay niết quyết.

Loại linh dược này phải tươi mới tốt, cái chuyện tìm linh dược như này phải tự làm thì nam chính mới cảm động được.

"Ta quả là một sư tôn tốt cẩn thận tỉ mỉ hết lòng vì đệ tử mà." Lâm Dung Vi trong lòng đắc ý tự vuốt đuôi mình.

~~~
"Này, ngươi nghe gì chưa? Vô Nhất Tiên Tôn thu một đệ tử Quỷ Tiên đấy!"
"Sao lại không? Toàn bộ Tiên Vực đều biết mà."
"Nghe nói đệ tử kia là một Quỷ Tiên, Vô Nhất Tiên Tôn vì muốn nắn lại thực thể cho hắn mà lang bạt khắp Tiên Vực."
"Đúng là hết sức vinh hạnh! Có thể khiến Vô Nhất Tiên Tôn cao cao tại thượng vì hắn mà bôn ba, đệ tử kia nhất định phải cảm kích tới rơi nước mắt."
"Nếu có

thể bái nhập vào môn hạ của Vô Nhất Tiên Tôn, ta tình nguyện ngày ngày quét sân!"
"Ấy, theo tại hạ thấy chuyện này có thể không phải như vậy đâu." Trong quán có một người đàn ông phe phẩy quạt khôn khéo lên tiếng.

"Vô Nhất Tiên Tôn yêu đại đệ tử thủ đồ ngàn năm, chẳng lẽ bế quan một cái lập tức quên ngay được? Sợ là Tiên Tôn lòng vòng cứu tình, tìm đệ tử kia tới cho Quân Dật Nhiên ghen, để hắn chịu nhìn rõ đáy lòng mình.

Đừng có giả bộ không chấp nhận."
"Ngươi nói như vậy hóa ra là Vô Nhất Tiên Tôn vẫn một lòng si mê Quân Dật Nhiên, chẳng qua là tìm người khác để khích Quân Dật Nhiên ghen thôi?"
"Chính xác." Người đàn ông gấp quạt lại, bày ra dáng vẻ ưu nhã, "Vô Nhất Tiên Tôn chính là đệ nhất mĩ nhân Tiên Vực, khí chất thanh lãnh lạnh lùng, cao không thể với tới.

Ai gặp mà chẳng phải động tâm hận không thể biến thành sợi tơ trên áo ngài, Quân Dật Nhiên ở với Tiên Tôn lâu như vậy làm sao không động tâm cho được?"
"Vậy tại sao hắn lại xé thư tình của Tiên Tôn?" Có người cao giọng thắc mắc.

Người đàn ông xoay người "xoạt" một tiếng gấp quạt lại, nheo mắt cười mỉm, "Hỏi rất hay!"
"Mọi người đều biết cái tính xấu này của đàn ông, dù có là thần thánh cũng khó sửa đổi.

Cho dù trong chén đang có đệ nhất mĩ vị, nhưng mà đôi đũa này vẫn muốn thò ra ngoài lật món này một chút, gắp món kia một chút.

Nếu cứ bắt ép ăn mỗi một món trong chén, ăn trong thời gian dài khó tránh khỏi cảm giác ngán ngẩm.

Ngươi càng vồn vã thì người ta càng không đếm xỉa tới.

Nếu cứ bắt ép mãi người ta chuyện gì cũng có thể làm.

Cho nên là..."
Đôi mắt gã nhíu lại, toát ra vẻ gian xảo, "Người xưa có câu bức tất phản binh, tẩu tất giảm thế*.

Nếu mải miết bám theo khiến đối phương hao tốn sức lực, tiêu tan ý chí chiến đấu, tản ra rồi từ từ bắt lại, thì đao thương chắc chắn không dính máu."
(*逼则反兵, 走则减势: trích từ hai câu trong kế thứ 16 trong Binh Pháp Tôn Tử: Dục Cầm Cố Túng/ muốn bắt phải thả.


Đây cũng là kiểu kháng chiến trường kì cha ông ta hay dùng khi địch quá mạnh (ω`♡%)Pỏn: Nói chung nà đánh du kích chứ gì)
Quán rượu lập tức nổ ra tràng pháo tay, mọi người đều nhiệt tình tán thưởng màn bóc mẽ thói hư tật xấu của đám nam nhân này.

Trong một góc quán rượu, một đôi nam nữ đang ngồi uống rượu, nghe tiếng vỗ tay như sấm kia.

Ánh mắt nam nhân vẫn lặng như nước hồ, thản nhiên uống cạn li rượu ngon trước mặt.

"Lãnh ca ca, ngươi đừng tức giận.

Bọn họ không hiểu chuyện bên trong nên mới nói bậy." Tiểu sư muội xinh xắn nhỏ giọng an ủi Lãnh Văn Uyên đang ngồi đối diện, "Quân chưởng giám rất tốt, giao nhiệm vụ đơn giản nhất cho chúng ta, mặc dù đi hơi xa một chút nhưng hoàn toàn không có nguy hiểm gì cả."
"Ồ." Lãnh Văn Uyên nhướng mày, trong tay cầm li rượu.

Khí thế của hắn ngời ngời, ánh mắt u ám như đang suy tính điều gì.

Nếu Lâm Dung Vi thấy được cảnh tượng này chắc chắn cả người sợ tới đổ mồ hôi hột.

Đây mới chính là nam chính Lãnh Văn Uyên hoàn mĩ tuấn tú vô song trong nguyên tác, hậu cung vô số nhưng vẫn điềm tĩnh như không, hành xử trầm ổn không chút kiêng dè.

"Ai nói ta nói bậy?" Tai gã kia giật giật, trong tiếng tán dương lại xuất hiện một cái dằm khiến gã gai lòng.

Tiểu sư muội chớp mắt nhìn gã đàn ông kia đi thẳng tới hướng mình.

"Hừ." Tiểu sư muội vỗ bàn một cái rồi đứng lên, miệng mím lại không hề yếu thế: "Là ta nói thì sao!"
"Ây dà, ra là một tiểu cô nương." Gã mở quạt xếp che đến nửa mặt, giọng điệu hòa hoãn hơn, "Nhìn trang phục của cô nương đây chắc là người của Ngũ Tông Sơn rồi."
"Không sai!" Tiểu sư muội nâng cằm, giọng nói trong trẻo: "Ta là đệ tử của Ngũ Tông Sơn, tới nơi này hoàn thành nhiệm vụ sư môn giao!"
"Mạo phạm mạo phạm rồi." Gã ta cười xòa chắp tay, "Không biết tiên tử đại giá, đã mạo phạm rồi."
"Ngươi vừa xúc phạm Vô Nhất Tiên Tôn, còn đem cả hai vị sư huynh của Ngũ Tông Sơn vào.

Thật là buồn nôn!" Tiểu sư muội nhìn hắn chằm chằm, "Nếu ta còn nghe thấy một lần nữa cẩn thận ta cắt lưỡi ngươi!"
"Ôi chà chà." Gã vỗ quạt lên tay hai tiếng, ý cười không giảm, "Xem ra cái miệng của ta còn chưa lợi hại lắm, chưa chọc được vào chính chủ rồi."
"Hừ!" Tiểu sư muội chống nạnh: "Ngươi rõ ràng không có chút hối lỗi nào.

Hai sư huynh ta danh tiếng chưa vang xa đã đành nhưng Vô Nhất Tiên Tôn là người đánh đuổi Dạ Mị ngàn năm trước tạo phúc cho chúng tu giả, ngươi lại dám đem người hùng của Tiên Vực ra nói đùa, thật là quá đáng!"
"Thật sao?" Gã nhếch mép cười, giọng điệu ngả ngớn: "Quả thật là nữ nhân đẹp chỉ ở vẻ ngoài, không biết suy nghĩ."
Tiểu sư muội sửng sốt một chút liền tức giận, tay đã đặt lên chuôi kiếm, nhịn không được muốn chém người.

Một bàn tay vững vàng đè tay tiểu sư muội lại, Lãnh Văn Uyên ý cười nồng đậm đứng dậy: "Nam nhân đẹp cũng không phải vẻ ngoài hay sao, ban ngày nói bậy gặp quỷ?"
"Ngươi là Quỷ Tiên." Gã ta ngẩng đầu quan sát Lãnh Văn Uyên, trề môi dè bỉu: "Thật đúng là ban ngày gặp quỷ."
"Tiên hữu tốt hơn là mồm miệng nên tích đức chút, nếu để cho người ái mộ Vô Nhất Tiên Tôn nghe thấy e rằng sẽ giáo huấn ngươi thật tốt, cho ngươi một bài học khó quên." Lãnh Văn Uyên cười càng lương thiện.

"Có lẽ tiên hữu không biết rồi." Gã đắc ý cười, "Người hùng ở đâu ra, cái tên Vô Nhất Tiên Tôn cao thượng kia chẳng qua là một tên tiểu nhân đoạt công của người đã mất thôi."
====================
Mòi: chương này hơi đuối vì toàn thơ thẩn đá đểu nhau ( ⁰͡ Ĺ̯ ⁰͡)
Pỏn bị Mòi thúc 10 chương vào đít bắt beta OTL.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện