: Nửa đời phồn hoa nửa đời nồng (1)
Editor: Mòi học tra
Beta: Blue, Nửa đêm dậy viết pỏn
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Lời này vừa nói ra, mọi người đều im bặt.
Vi Sinh Huyền Dương ít khi yêu cầu điều gì với thái độ kiên quyết như vậy, hôm nay y đề nghị như này cũng không có ai dám bác bỏ.
Lâm Dung Vi thỏa mãn nhấp một ngụm trà, linh trà này thật tốt, vị ngọt tự nhiên.
Sau này phải hỏi xin Phục Bạch Thành thêm một chút.
Lãnh Văn Uyên trong thí luyện từng bước một vượt lên, cuối cùng trước khi hết thời gian thì vừa kịp hoàn thành, không ngoài dự đoán nằm trong top 10.
Có lẽ thêm chút thời gian nữa thì với cái vận khí nghịch thiên này hắn có thể đoạt được hạng nhất*.
(*bản gốc là khôi thủ: hạng nhất trong cuộc thi.)
Đại thí luyện đã kết thúc, các đệ tử thí khảo chia thành bốn nhóm xếp theo thứ hạng, biển người mênh mông trông rất khí thế đứng trước điện.
Phục Bạch Thành dẫn đầu, theo sau là Lâm Dung Vi cùng các vị phong chủ xuất hiện, hai thủ vệ đứng đầu tránh sang hai bên, các đệ tử đồng loạt cúi người hành lễ.
Hàng đệ tử đầu tiên là mười người đứng đầu, mỗi người đều là anh tài tuấn kiệt, phong độ siêu phàm.
"Sư thúc." Phục Bạch Thành nghiêng người trỏ tay về hướng họ: "Đây là các đệ tử thí luyện ưu tú nhất, có ai lọt vào mắt sư thúc hay không?"
Lâm Dung Vi lạnh nhạt quét mắt qua một lượt những thiên chi kiêu tử này, những người được nhìn tới đều thẳng lưng ưỡn ngực phô bày dáng vẻ oai phong nhất.
Thiếu niên vận ngân bào kia tinh thần càng thêm phấn khởi, hồi hộp đến mức một tay siết chặt vạt áo.
Thứ hạng của Lãnh Văn Uyên tuy không thấp nhưng vị trí đứng là chỗ khuất, khi ánh mắt Lâm Dung Vi lướt qua, Lãnh Văn Uyên mắt sáng lên, không tự chủ mở to hai mắt chờ mong.
Lâm Dung Vi đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh kia, trong phút chốc cảm giác như mình đang trong cửa hàng thú cưng.
Có một con chó nhỏ bị nhốt trong lồng, le lưỡi nhỏ dãi ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm mình, cái đuôi nhỏ vẫy vẫy, "gâu" một tiếng cào lồng như muốn chạy theo.
Nam chính đúng là rất đáng yêu, muốn bóp muốn nhào thế nào cũng được.
Lâm Dung Vi trong lòng vui vẻ, cố tỏ ra lạnh lùng dời mắt đi.
Lãnh Văn Uyên thấy thế chợt cảm thấy bất an vô cùng, biểu hiện ra bên ngoài là mắt ướt giống như bị chủ nhân vứt bỏ vậy.
Lâm Dung Vi trong đầu ôm bụng cười sằng sặc, vẫn cố giữ vẻ thiên tiên không nhiễm bụi trần, lãnh đạm nhìn các đệ tử.
Ngoại trừ vài ánh mắt nhìn y chằm chằm tới phát ngốc, vài đệ tử không dám ngẩng đầu lên nhìn thì ánh mắt sáng như sao kia của nam chính đúng là nổi bật.
Một chiếc chuông ngọc lơ lửng trong tay được tiên lực điều khiển, trong lúc mọi người đang chăm chú nhìn thì nó chậm rãi bay tới trước mặt một Quỷ Tiên, nhẹ nhàng rung lên ba tiếng.
Tiếng chuông thanh thúy trong không gian nín thở của các đệ tử.
Leng keng.
Tự nguyện tầm sư học đạo, lòng hướng chúng sinh, chăm chỉ học hỏi, không gần tà ma.
Leng keng.
Tôn đạo quý đức một lòng không đổi, đời đời kiếp kiếp tuân theo chính đạo.
(Tôn trọng đạo đức, quý đức, một lòng không đổi, đời đời kiếp kiếp tuân theo chính đạo???)
Leng keng.
Thân thể đã theo đại đạo,từ bi hỉ xả, không đọa xuống Dạ Vực.
Không sa vào Bắc Mang.
Quỷ Tiên chăm chú lắng nghe, hai tay nhận lấy chuông ngọc, vững vàng bước lên phía trước quỳ xuống trước mặt Lâm Dung Vi.
Lâm Dung Vi vốn đã nhận Lãnh Văn Uyên làm đệ tử nên những lời tuyên khi thu đồ cũng không cần lặp lại lần nữa.
Ngày hôm nay, trong giờ phút này, ánh mắt hai người giao nhau càng là hiểu rõ trong lòng.
[Nhiệm vụ thứ ba hoàn thành: Tiến trình +2%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng!]
Lâm Dung Vi phục hồi tinh thần lại, ngữ khí lãnh đạm, "Thân thể Quỷ Tiên của ngươi có nhiều bất tiện.
Hiện giờ đã là đệ tử của bản tôn, bản tôn sẽ cho ngươi một thực thể khác tốt hơn."
"Tạ ơn sư tôn nhiều!" Lãnh Văn Uyên cúi đầu bái một cái.
Vị thiếu chủ kia ngơ ngác nhìn Lâm Dung Vi mang theo Quỷ Tiên rời đi, ngay cả một ánh mắt cũng không nhìn tới mình, không khỏi cúi đầu cắn môi, hệt như một chú gà trống nhỏ bị đánh bại, lông vũ trên người không khỏi rủ xuống.
Một tháng sau.
Trên án kỷ* gỗ tùng bày một hàng ngọc giản, tất cả đều tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, Lâm Dung Vi một tay xoa bóp thái dương dựa trên tháp, tóc đen xõa trên vai, mi mắt hơi đỏ.
Những phương pháp tạo ra thực thể được viết trên toàn bộ ngọc giản ở đây đều quá sơ sài thiếu sót.
Lâm Dung Vi tìm hiểu mấy ngày được hơn 600 phương pháp nhưng có vẻ còn không bằng tự thân vận động, có làm mới có ăn.
"Sư tôn." Quân Dật Nhiên bước vào Tùng Đường, cung kính mang lên bốn ngọc giản khác.
"Hồi bẩm sư tôn, đây là phương pháp tạo ra thực thể trong tàng thư các của Quân gia, đệ tử đã sắp xếp lại."
Lâm Dung Vi lười biếng ngước mắt lên, đầu ngón tay khẽ vuốt ve ngọc giản, "Văn Uyên hiện nay thế nào?"
"Hồi bẩm sư tôn, sư đệ ngưng thần đã xong, chỉ chờ sư tôn nắn lại thực thể."
Lâm Dung Vi thở dài một hơi, đứng dậy trước thư án suy nghĩ một chút, những tờ giấy trên án kỷ hóa thành hạc giấy bay khỏi Tùng Đường.
Dựa theo trong sách ghi lại, nguyên liệu tạo ra thực thể rất cầu kì và hiếm thấy.
Tuy y cũng có không ít nhưng vẫn thiếu mười mấy nguyên liệu nữa.
Lâm Dung Vi bất đắc dĩ đành phải gửi thư cho các đại lão ở Tiên Vực xin giúp đỡ, coi như thiếu chút ân tình.
Quân Dật Nhiên im lặng không lên tiếng.
Mười mấy con hạc giấy này bay đi có thể khiến sư tôn thiếu nợ chừng này phần nhân tình, sư đệ quả nhiên rất đặc biệt.
Lâm Dung Vi tùy ý phất tay, mười mấy hộp quà xuất hiện trên án thượng, "Tự tay giao cho Văn Uyên."
Quân Dật Nhiên tiến lên nhận những hộp quà nặng trĩu, chỉ cần hơi cúi đầu là có thể ngửi được mùi tiên đan ngưng thần thoang thoảng, bên trong đều là đan dược thượng phẩm.
Ngay cả hộp đựng cũng làm hết sức tinh xảo từ gỗ tùng, trên mặt còn có mùi tùng tươi.
Quân Dật Nhiên ôm một đống hộp quà, mặt không chút biểu cảm gì rời khỏi Tùng Đường, sâu trong lòng như có vật gì điên cuồng trỗi dậy nhưng bên ngoài không lộ ra nửa phần.
Lãnh Văn Uyên, sư đệ này quả thật rất giỏi!
Lâm Dung Vi nhìn bóng người kia nhanh chóng rời đi, nhàn nhã cầm lên ngọc giản Quân Dật Nhiên đưa tới, dùng thần thức xem qua.
Giao Lãnh Văn Uyên cho Quân Dật Nhiên khiến Lâm Dung Vi yên tâm rất nhiều.
Quân Dật Nhiên tính tình hào hiệp, trong nguyên tác cũng nhiều lần giúp đỡ Lãnh Văn Uyên.
Hiện tại mình đang bận rộn nghiên cứu tư liệu như vậy.
Để Quân Dật Nhiên chăm sóc Lãnh Văn Uyên hẳn sẽ không xảy ra bất trắc gì.
Lâm Dung Vi đứng dậy, một tay cầm ngọc giản, một tay niết quyết.
Loại linh dược này phải tươi mới tốt, cái chuyện tìm linh dược như này phải tự làm thì nam chính mới cảm động được.
"Ta quả là một sư tôn tốt cẩn thận tỉ mỉ hết lòng vì đệ tử mà." Lâm Dung Vi trong lòng đắc ý tự vuốt đuôi mình.
~~~
"Này, ngươi nghe gì chưa? Vô Nhất Tiên Tôn thu một đệ tử Quỷ Tiên đấy!"
"Sao lại không? Toàn bộ Tiên Vực đều biết mà."
"Nghe nói đệ tử kia là một Quỷ Tiên, Vô Nhất Tiên Tôn vì muốn nắn lại thực thể cho hắn mà lang bạt khắp Tiên Vực."
"Đúng là hết sức vinh hạnh! Có thể khiến Vô Nhất Tiên Tôn cao cao tại thượng vì hắn mà bôn ba, đệ tử kia nhất định phải cảm kích tới rơi nước mắt."
"Nếu có