: Nửa đời phồn hoa nửa đời nồng (3)
Editor: Mòi học tra
Beta: Blue, Nửa đêm dậy viết pỏn
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
"Sư tôn..." Lãnh Văn Uyên bước từng bước lẩy bẩy giống như còn chưa thích ứng hoàn toàn thân thể mới này.
Khi cách Lâm Dung Vi vài bước không biết hắn vấp phải cái gì mà thân thể chợt nghiêng một cái.
Lâm Dung Vi phản xạ rất nhanh lao tới đỡ lấy Lãnh Văn Uyên đang tập tễnh từng bước kia ôm vào lòng.
[Giả chấn thương! Câu giờ! Thẻ vàng!*]
(Cái này chắc mọi người biết rồi ha, trong bóng đá cầu thủ ăn vạ giả bị thương để trì hoãn trận đấu sẽ bị phạt thẻ vàng.
(●ω`●)ゞ)
Lâm Dung Vi dí ngón giữa vào hệ thống,
"Sư tôn..." Lãnh Văn Uyên cực kì hoảng loạn, bất an nhìn Lâm Dung Vi, chật vật muốn đứng dậy, "Đệ tử mạo phạm sư tôn, cần phải phạt."
"Không việc gì." Lâm Dung Vi bình tĩnh đáp lại, một tay vòng qua eo Lãnh Văn Uyên, dìu hắn đứng dậy từ từ ra khỏi dược tuyền.
[Nhiệm vụ thứ tư hoàn thành, tiến trình +5%, mong kí chủ uống nhiều vitamin A để sáng mắt ra, tiếp tục cố gắng.]
Lâm Dung Vi thi pháp hong khô hết nước trên người, Lãnh Văn Uyên đang được Lâm Dung Vi đỡ dậy thì hơi thở bỗng nhiên thay đổi.
Lãnh Văn Uyên ngồi thiền, nhắm mắt tĩnh tâm.
Lâm Dung Vi đứng bảo vệ ở bên cạnh, chưa đầy hai canh giờ sau khí thế của nam chính không ngừng tăng lên tầng tầng lớp lớp, thậm chí còn có khuynh hướng muốn đột phá sức mạnh.
Trong thời gian nhận nhiệm vụ Lãnh Văn Uyên đã gặp rất nhiều kì ngộ nên thuận lợi đột phá chân tiên đại viên mãn, hiện tại chưa đầy hai tháng lại vọt lên hai bậc.
Có thể là vì khi lưu lạc ở hạ giới đã không tự chủ mà hấp thu linh khí, do thần thức tổn thương nên vẫn không có đột phá.
Bây giờ ở Tiên Vực được Lâm Dung Vi dùng rất nhiều đan dược linh phẩm nuôi nên mới đột phá, chuẩn bị kĩ càng mọi thứ như vậy mới đạt được tốc độ này.
Lâm Dung Vi nhìn Lãnh Văn Uyên thuận lợi thăng cấp, cuối cùng tu vi dừng lại ở huyền tiên trung kì.
Lãnh Văn Uyên mở mắt ra, nửa ngày cũng không đứng lên nổi, hắn nhìn Lâm Dung Vi đứng bên cạnh mới cảm thấy xấu hổ mà che thứ giữa hai chân lại, gò má đỏ ửng.
...!
Nhà ngươi phơi chim suốt mấy tiếng rồi bây giờ mới thấy xấu hổ?
Mới vừa rồi còn nóng lòng cởi sạch sẽ mà bây giờ lại ra vẻ vợ nhỏ ngại ngùng là thế nào? Lâm Dung Vi đoán không ra tâm tư của Lãnh Văn Uyên chỉ có thể giúp hắn mặc lại y phục chỉnh tề trước đã.
Khí huyết chưa thông khiến động tác của Lãnh Văn Uyên cứng ngắc, chỉ mặc áo trong vào thôi đã tốn cả một nén hương*, mệt tới mặt mũi đỏ bừng.
(Một nén hương tầm 5 phút nhé.)
Lãnh Văn Uyên vô cùng thích thú thưởng thức bộ dạng ngốc nghếch của nam chính.
Một bên cười thầm một bên nghiêm nghị dặn dò hắn phải chăm chỉ rèn luyện thì thân thể mới linh hoạt hơn được.
Lãnh Văn Uyên ngoan ngoãn tiếp thu, tay chân khua khoắng vụng về, đến cả dây lưng buộc vào cũng làm rối thành một mớ.
Tay chân không linh hoạt như trước khiến hắn càng cố gỡ ra thì càng rối.
Đầu ngón tay hắn đỏ lên, miệng mím chặt thành một đường, len lén nhìn Lâm Dung Vi thấy y thờ ơ lãnh đạm như vậy lại cúi đầu xuống vật lộn với dây lưng, mặt đầy ấm ức.
Y cố nhịn cười, kiên nhẫn nhìn Lãnh Văn Uyên kéo dây lưng thành một mớ rối tung, cuối cùng chịu thua hoàn toàn.
"Sư tôn." Lãnh Văn Uyên ra vẻ đáng thương nhìn về phía Lâm Dung Vi, "Người giúp đệ tử một chút có được không?"
Lâm Dung Vi trầm mặc không đáp nhưng trong mắt hiện ra ý cười nhàn nhạt.
"Sư tôn." Lãnh Văn Uyên hơi bĩu môi, cũng không nói gì mà ngẩng đầu nhìn Lâm Dung Vi, trong mắt hiện ra sự hoảng hốt.
Phảng phất như đang đè nén cảm xúc cực kì mãnh liệt, không dám để mảnh chân tình này chạm đến người trước mắt.
Lâm Dung Vi bị nhìn như vậy cảm thấy không thoải mái lắm, đầu ngón tay nhẹ nhàng kéo một chút đã chỉnh dây lưng ngay ngắn trở lại
"Đi quanh Thanh Phong ba vòng." Lâm Dung Vi xoay người bước vào Tùng Đường, lạnh lùng ra lệnh.
"Vâng, sư tôn." Lãnh Văn Uyên đã phục hồi tinh thần, tràn đầy sức sống.
Đi vòng quanh Thanh Phong ba vòng đúng là sự kiện lớn.
Lãnh Văn Uyên không dám dùng tiên pháp ngự kiếm, thành thật chạy suốt một ngày một đêm.
Ngày thứ hai trở về Tùng Đường phục mệnh* (báo cáo) thì thấy Quân Dật Nhiên đã ở trong Tùng Đường từ lúc nào, đang nhìn phong thư Lâm Dung Vi sắp xếp lại,
Quân Dật Nhiên thay y phục đen thường mặc bằng bạch y gấm lụa, hoàn mĩ không chê vào đâu được.
Phát quan vốn hay dùng ngọc bích nhưng nay đổi thành trâm gỗ bách giống hệt kiểu của Lâm Dung Vi.
Cả hai đều toát ra vẻ tiên phong đạo cốt, khi đứng gần nhau càng trở nên hòa hợp*.
Một đôi bích nhân** thật khiến người ta ghen tị.
(相得益彰.: tương đắc khí trương: hai thứ hợp lại với nhau tạo ra kết quả tốt hơn.)
(Bích nhân: hai người nhìn đẹp đôi, có tướng phu thê.)
Lãnh Văn Uyên nở nụ cười bước vào Tùng Đường, hướng về phía Lâm Dung Vi hành lễ, "Sư tôn, đệ tử đã hoàn thành ba vòng."
Lâm Dung Vi ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt Lãnh Văn Uyên đã hồng hào hơn, cử động cũng không còn lúng túng nữa thì khẽ gật đầu, "Tốt lắm."
Lãnh Văn Uyên cười xán lạn với Lâm Dung Vi, chỉ là một câu "Tốt lắm" liền vui mừng đơn thuần như vậy.
Nụ cười của Lãnh Văn Uyên dường như có sự hấp dẫn đặc biệt khiến Lâm Dung Vi cũng vô thức thả lỏng, ánh mắt ấm áp lộ ra mấy phần nuông chiều.
"Ngươi đi ba vòng có thu hoạch được gì không?" Lâm Dung Vi đặt bức thư trên tay xuống, hứng thú chuyên chú vào việc trò chuyện cùng Lãnh Văn Uyên.
"Hồi bẩm sư tôn." Lãnh Văn Uyên đưa cánh tay ra, kéo ống tay áo lên một chút để lộ mấy vết đỏ.
Lâm Dung Vi hơi nhíu mày, đây chính là thân thể y tốn tận hai tháng để ngưng tụ, nam chính sao lại không biết giữ gìn một chút!
"Sư tôn, dưới chân núi đệ tử gặp phải người những người ái mộ Linh Dao.
Bọn họ làm phiền đệ tử không thôi, đệ tử không cẩn thận sảy tay làm hai người bị thương." Giọng điệu của Lãnh Văn Uyên tràn đầy bất đắc dĩ, càng ra vẻ vô tội.
Là bọn họ ra tay trước, không phải do ta.
"Hồ ngôn loạn ngữ." Quân Dật Nhiên nghiêng người nhìn Lãnh Văn Uyên, ánh mắt sắc bén, "Đây là địa phận Ngũ Tông Sơn, đâu ra người ái mộ Linh Dao ở đây?"
"Sư tôn, đệ tử nói thật mà." Lãnh Văn Uyên càng có vẻ uất ức, "Đệ tử nhận ra đó là người của Đông phong!"
Lâm Dung Vi không nói gì vì hệ thống vừa thông báo nhiệm vụ thứ năm.
[Nhiệm vụ