: Nửa đời phồn hoa nửa đời nồng (5)
Editor: Mòi học tra
Beta: Blue, Nửa đêm dậy viết pỏn
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
"Lãnh Văn Uyên, ngươi hay ở cạnh Tiên Tôn, ngươi có biết Tiên Tôn thích gì không?" Linh Dao mặt đầy mong đợi nhìn Lãnh Văn Uyên, phô ra nụ cười dịu dàng của thiếu nữ.
"Sư tôn tính tình thanh cao, không vướng trần tục.
Nói ra thật ngại nhưng tại hạ cũng không biết sư tôn thích cái gì." Lãnh Văn Uyên một vẻ bất đắc dĩ cười khổ, "Nếu phải nói thì chắc là chút vật tao nhã."
"Tao nhã sao." Linh Dao suy nghĩ một lúc mới nhận ra mình còn không có vật gì lấy ra được.
"Linh Dao tiên tử, tại hạ dừng ở Thanh Loan có được không?" Lãnh Văn Uyên chỉ tay về một ngọn núi phía trước.
"Đa tạ đã tiễn ta một đoạn, sau này ngươi muốn tới thăm Linh gia, bản gia chủ luôn sẵn sàng nghênh đón." Linh Tu Viễn dáng vẻ cao quý lễ độ chào tạm biệt.
"Ngọn núi phía trước hoang vu lạnh lẽo như vậy, ngươi tới đó làm gì?" Linh Dao tò mò hỏi bằng được.
Lãnh Văn Uyên cười nhẹ một tiếng như thể nghĩ tới chút chuyện vui vẻ.
"Trên núi có hoa mai trắng đang nở, tại hạ nghĩ rằng án kỷ của sư tôn hơi đơn điệu.
Lấy vài cành mai cắm vào bình sứ trắng đặt ở án thượng để có chút sinh khí."
"Hoa mai trắng?" Linh Dao chớp mắt một cái, "Ta đi cùng ngươi, ngươi có thể giúp ta lấy cành mai tận tay tặng Tiên Tôn không?"
"Tất nhiên là được." Lãnh Văn Uyên rộng lượng cười một tiếng.
Linh Tu Viễn tạm biệt nhi nữ, hạ xuống núi thanh loan.
Lãnh Văn Uyên dạo bước trong rừng mai, hoa mai trắng nở rộ vương vài bông tuyết, tỏa ra hương thơm hơi lạnh lẽo, thoang thoảng hệt như mùi thơm trên người sư tôn.
Ngửi một chút rất dễ nghiện, không nhịn được càng muốn tới gần hơn.
Một cành mai vừa chớm nở, tao nhã thanh tịnh, nhánh nhỏ nâu sẫm xòe đều càng tôn lên vẻ cứng cỏi cô đơn.
Lãnh Văn Uyên vừa giơ tay ra chạm vào trên cành thì Linh Dao nhanh hơn một bước nẫng tay trên của Lãnh Văn Uyên cành mai kia.
Lãnh Văn Uyên hơi bất ngờ nhìn Linh Dao, Linh Dao nở nụ cười rồi phóng ra uy áp của thượng tiên hậu kì, so với tu vi huyền tiên của Lãnh Văn Uyên cao hơn không chỉ một bậc.
Lãnh Văn Uyên ánh mắt trầm xuống, xoay người lại muốn tránh xa Linh Dao.
Linh Dao nghênh ngang đi theo Lãnh Văn Uyên, hễ hắn vừa ý cành mai nào thì Linh Dao sẽ cướp ngay lập tức, bộ dạng thản nhiên như không.
"Nếu ngươi không chọn được cành nào đẹp thì cầm của ta về, nhớ đặt lên án kỷ của Tiên Tôn, mai trắng này giống như ta cả ngày lẫn đêm đều bầu bạn bên người." Linh Dao cúi đầu ngửi hương thơm từ hoa mai, nở nụ cười hài lòng.
Lãnh Văn Uyên coi như không nghe thấy, vụt một tiếng thi thuật độn thổ muốn cắt đuôi Linh Dao.
Linh Dao không để hắn như ý nguyện lập tức đuổi theo, hai người đã bỏ xa Linh Tu Viễn sau lưng.
Cho dù dùng rất nhiều linh lực nhưng Linh Dao vẫn chậm hơn Lãnh Văn Uyên một bước, để hắn rảnh tay hái không ít cành mai.
Đường đường là một thượng tiên mà lại không đuổi kịp huyền tiên, Linh Dao vừa tức giận vừa dùng nhiều linh khí hơn nữa, ngưng tụ thành một trận cuồng phong thổi bạt hết hoa mai trên ngọn núi.
Sắc trời tối dần, phảng phất có gió bão kéo đến, cánh hoa tung bay khắp nơi, vạt áo bào phần phật trong gió.
"Ngươi làm gì vậy!" Lãnh Văn Uyên tức giận chất vấn.
"À." Linh Dao đắc ý ôm một bó hoa mai trong tay thật cẩn thận, "Núi này không phải của nhà ngươi, hoa mai ở đây cũng không liên quan gì tới ngươi, ta thích làm gì thì làm thế đấy."
Linh Dao đưa bó mai trắng trong tay cho Lãnh Văn Uyên, "Ngươi thay ta giao tận tay Tiên Tôn, một cánh hoa cũng không được rơi.
Nếu ngươi dám tranh với ta thì ta sẽ cùng phụ thân tới Ngũ Tông Sơn.
Nhìn xem Tiên Tôn sẽ bênh vực tên tiểu bối vô danh như ngươi hay là sẽ cho Linh gia chúng ta mặt mũi đây."
Lãnh Văn Uyên bị dúi một bó mai vào tay, Linh Dao đắc ý xoay người muốn đi tìm Linh Tu Viễn thì chợt nghe tiếng "rắc rắc" gãy vụn sau lưng.
Linh Dao quay lại ngay lập tức thì thấy những cành mai do mình tự tay hái bị Lãnh Văn Uyên bẻ gãy, ngọn lửa lan nhanh trên thân gỗ, từng cánh hoa màu trắng bị ngọn lửa cắn nuốt nhanh chóng khô vàng rồi cháy rụi thành tro bụi.
"Ngươi!" Cơn giận dữ của Linh Dao xộc thẳng lên đỉnh đầu.
Lãnh Văn Uyên liếc mắt lên nhìn, trong đôi mắt hắn lúc này chỉ có duy nhất sự âm u sắc bén như lưỡi đao, cuồng phong nổi lên thổi tóc bay loạn trong gió càng khiến sự lạnh lẽo bí hiểm như đến từ âm ti hiện ra.
"Á!" Một tiếng hét thảm vang lên từ phía sau hai người, chính là giọng của Linh Tu Viễn.
"Phụ thân!" Sắc mặt Linh Dao hoảng hốt tột độ, mặc kệ Lãnh Văn Uyên mà chạy tới hướng phát ra tiếng hét.
Thần sắc Lãnh Văn Uyên cũng thay đổi, hắn cẩn thận cất cành mai vào huyền nhẫn rồi đi theo hướng Linh Dao chạy.
Mùi máu tanh nhàn nhạt trôi nổi trong không gian khiến Lãnh Văn Uyên cau mày.
Cẩn thận tránh một bên chỉ thấy Linh Dao đang khóc vật ra trên một thi thể khô quắt.
"Là ai! Mau ra đây cho ta!" Đôi mắt Linh Dao đỏ bừng, gần như phát điên rút tiên kiếm ra chém điên cuồng xung quanh.
"Trả lại phụ thân cho ta! Trả lại cho ta!" Linh Dao mặt đầy nước mắt, cầm kiếm ngửa mặt lên trời hét lên một tiếng vô cùng đau đớn tựa như tim gan cũng phải nát theo.
"Phụ thân! Ta đưa người đi tìm Dược Tôn! Phụ thân! Người mau mở mắt nhìn Dao Nhi đi!" Linh Dao bật khóc nức nở không ngừng rơi lệ ôm lấy bộ thây khô, ruột gan như đứt từng khúc.
Lãnh Văn Uyên lúc này mới nhìn rõ y phục trên cái xác khô kia chính là của Linh Tu Viễn, khuôn mặt khô quắt lại như vỏ cam khô trông thật dữ tợn.
Miệng ngoác rộng đến vô lí lộ ra hàm răng trắng thoạt nhìn làm người ta kinh sợ không thôi.
Tuy tu vi của Linh Tu Viễn kém hơn so với những vị tiên giả cùng thế hệ nhưng cũng là kim tiên chính cống.
Chỉ mới một chốc đã khiến kim tiên hóa thành xương khô, nếu hắn đoán không lầm thì chỉ có một lí do.
Phong hào vũ tiếu, hôn kiến thần xu, thực tiên giả tinh*.
(hô mưa gọi gió, chạng vạng cắn nuốt, ăn máu tiên giả.)
Chính là những kẻ trong cuộc chiến bất dạ ngàn năm trước Vi Sinh Huyền Dương đã đánh đuổi về Dạ Vực - Dạ Mị!
Dạ Vực là nơi luôn luôn âm u, sắc trời chỉ có hai màu đen đỏ cực quỷ dị, không khí nơi đây luôn nhớp nhúa và dơ bẩn.
Chính nơi này đã sinh ra một loài có khả năng cảm nhận tiên khí từ tiên giả, hút sạch tinh hoa từ máu của tiên giả.
Sức sống của Dạ Mị ngoan cường, chỉ cần hút chút tiên lực thoát ra thì có thể ngay lập tức hồi phục sức lực, rất khó giết hẳn.
Từ trước đến giờ Tiên Vực và Dạ Vực