Editor: Mòi học tra
Beta: Blue, Nửa đêm dậy viết pỏn
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Lâm Dung Vi nhấc ly ngọc lên, nghiêng vò rượu rót ra chút Phồn Hoa Tựa Cẩm.
Sắc rượu hồng nhạt nhưng trong vắt được đựng trong ly ngọc càng thêm kiều diễm.
Nội sảnh Tùng Đường lập tức tràn đầy mùi thơm nồng của rượu cùng hoa quý.
Khiến người vừa ngửi vào lập tức mê mẩn như say, hệt như đang ở trong vườn hoa, hạt sương trong vắt, nắng hoàng hôn ánh hồng đọng trong rượu ngon, quả thật vạn kim khó cầu.
Y nâng tay đưa ly rượu đến trước mặt Lãnh Văn Uyên.
Lãnh Văn Uyên liếc Quân Dật Nhiên một cái rồi nở một nụ cười tỏa nắng với sư tôn, "Tạ ơn sư tôn ban thưởng."
Quân Dật Nhiên khóe môi khẽ giật, nhìn Lãnh Văn Uyên nâng tay áo che miệng một hơi cạn sạch rượu trong ly.
"Rượu sư huynh đem đến quả nhiên là rượu ngon.
Chỉ tiếc chất rượu ngấm chậm nhẹ nhàng như không, giống như cưỡi ngựa xem hoa, không hợp với sư tôn." Lãnh Văn Uyên cầm ly rượu nói với Quân Dật Nhiên.
"Ồ? Theo sư đệ nói thì rượu gì mới hợp với sư tôn?" Quân Dật Nhiên phong thái bình đạm như thường, từ tốn hỏi.
"Lấy tuyết tan từ cây tùng vạn năm trước Tùng Đường, ủ với hoa Dạ Quỳnh ngàn năm nở một lần mọc nơi tinh vân xa vạn dặm, hái vào trước lúc mặt trời mọc." Lãnh Văn Uyên nhìn xa xăm bên ngoài Tùng Đường, gió cuốn vào khiến vạt áo khẽ động, khí phách hiên ngang.
"Làm sao để ủ được?" ngón tay Quân Dật Nhiên khẽ động.
"Ướp đá bình ngọc, chôn ở đỉnh tuyết có hoa mai nở.
Cho đến lúc thế sự xoay chuyển, bóng đêm bị tận diệt*." đôi mắt đen láy của Lãnh Văn Uyên kiên định, khí thế ngời ngời.
Ánh mắt của Lâm Dung Vi dừng trên người Lãnh Văn Uyên, tóc đen thổi loạn, ống tay áo phần phật, không khỏi bùi ngùi.
Cho dù có cố đem Phượng Hoàng nép dưới cánh chim mà bảo vệ, chung quy cũng có ngày danh tiếng chấn động tứ phương, tung cánh bay lên chín tầng mây**.
( **九天: có nghĩa là điểm cao nhất của bầu trời.
Tương truyền thời xa xưa có chín tầng trời.)
Trước mắt vẫn phải chữa khỏi bệnh kín và tâm ma nam chính, để hắn sau này hành tẩu Tiên Vực không có gì phải lo lắng.
"Sư đệ nói hay lắm." Quân Dật Nhiên lành lạnh, "Đáng tiếc hơi quá lời rồi."
"Có phải nói quá hay không sư huynh cứ chờ xem." Lãnh Văn Uyên trong lòng đã định, thái độ đúng mực không kiêu không nịnh.
"Câu "chấm dứt thời kì đen tối*" này sư tôn còn chưa nói, quả nhiên là sư đệ có năng lực."
Mắt thấy mùi thuốc súng giữa hai đệ tử càng lúc càng gắt, Lâm Dung Vi cảm thấy rất khó hiểu.
Quân Dật Nhiên vốn là độ lượng tốt bụng, sao chỉ vì mình thưởng Lãnh Văn Uyên một ly rượu hắn liền lấy kim đâm sư đệ như vậy.
.
Đam Mỹ Sắc
Kết thúc thời kì đen tối còn không phải là diệt Dạ Mị* sao?
(*Dạ Mị là yêu ma của bóng đêm.
Trong raw thì những đoạn này vừa có nghĩa là diệt Dạ Mị, chấm dứt thời kì đen tối ở Tiên Vực.)
Người khác không làm được nhưng với nam chính thì mọi việc đều có thể.
Không đặt hết niềm tin vào nam chính chẳng lẽ lại đặt lên cái tên Quân Dật Nhiên đến sư tôn mình chết vẫn bình chân như vại kia?
Lâm Dung Vi hướng về phía Lãnh Văn Uyên gật đầu tán thưởng, "Vi sư mong rằng hậu sinh khả úy, tre già măng mọc."
"Đa tạ sư tôn khích lệ." Lãnh Văn Uyên cười khẽ thi lễ với y.
Quân Dật Nhiên nhìn về phía sư tôn hắn, trong lòng từ đầu tới giờ đều như quặn lại, chua xót không nói nên lời.
"Linh Giám còn nhiều việc cần xử lí." Đôi mắt Lâm Dung Vi lành lạnh lướt qua Quân Dật Nhiên, ý tứ tiễn khách không cần nói cũng biết.
"Đệ tử...!xin cáo lui." Quân Dật Nhiên bình tĩnh hành lễ nhưng khi xoay người bước đi lưng hắn như căng cứng.
Lãnh Văn Uyên nhìn bóng lưng sư huynh hắn rời đi, khóe miệng cong lên.
"Văn Uyên." Lâm Dung Vi cầm theo một vò Phồn Hoa Tựa Cẩm đứng dậy, "Theo vi sư tới sau núi."
"Vâng." Lãnh Văn Uyên nhanh chóng đi theo y, trong mắt tràn đầy dịu dàng.
~~~
"Tu vi ngươi đã tới huyền tiên trung kì.
Sắp tới Cửu U bí cảnh sẽ mở, cần chuẩn bị thật kĩ." Lâm Dung Vi âm thầm tính toán thời gian.
"Đệ tử nhất định không làm xấu mặt sư tôn." Ngữ khí Lãnh Văn Uyên vô cùng chắc chắn.
"Vi sư thấy tu vi ngươi chỉ còn nửa bước nữa là vào hậu kì." Lâm Dung Vi tìm được đình hóng gió sau núi, tiếng gió rì rào mang theo hương thơm của tùng bách.
"Vò Phồn Hoa Tựa Cẩm này cho ngươi đột phá huyền tiên hậu kì, như vậy lợi thế của ngươi trong Cửu U bí cảnh cũng nhiều hơn." Y đặt vò rượu vào tay Lãnh Văn Uyên rất tự nhiên như thể y chỉ tiện tay cho hắn, không để lộ ý muốn chuốc say đệ tử nhà mình.
"Tạ ơn sư tôn." Lãnh Văn Uyên không từ chối, vui vẻ nhận lấy vò rượu, lúc mở nắp định uống thì đột nhiên nhìn về phía Lâm Dung Vi, hắn hơi ngượng ngùng cười một tiếng.
Lâm Dung Vi ổn định cảm xúc, bộ dáng ta đây là người đàng hoàng ngồi rất nghiêm chỉnh.
"Đệ tử sợ sau khi say sẽ làm trò khó coi chọc giận sư tôn, sư tôn có thể tránh đi nửa khắc được không?" Lãnh Văn Uyên thành khẩn.
Lâm Dung Vi gật đầu rồi giả vờ rời đi.
Lãnh Văn Uyên giơ vò rượu lên, ánh mắt vẫn dán chặt theo bóng lưng người nọ, dòng rượu ánh hồng chảy dọc theo cổ thấm ướt một mảng vạt áo.
Lâm Dung Vi nhàn nhã dạo trên đường, nghe phía sau không có động tĩnh gì nữa, y giả như đang ngắm nhìn phong cảnh thì vô tình xoay người lại.
Lãnh Văn Uyên ngủ quên trong đình hóng mát, y phục trên người hắn vẫn là những bộ y mua cho hắn, đạo bào huyền sắc đơn giản trên thêu lá trúc.
"Văn Uyên?" Lâm Dung Vi gọi một tiếng không thấy nam chính trả lời mới chắc chắn hắn đã say rồi.
Rượu hoa này ngấm vào đúng là say vật vã, ngón tay Lâm Dung Vi khẽ nhúc nhích, Lãnh Văn Uyên tuy đã ngủ nhưng vẫn ngồi thẳng người, hắn hơi giật mình khi nghe y gọi, mắt nửa nhắm nửa mở.
"Văn Uyên?" Lâm Dung Vi quơ quơ tay trước mặt hắn.
"Ừm..." Lãnh Văn Uyên ngốc nghếch cười một tiếng, bắt lấy ngón tay đang đung đưa của y đặt lên môi mình.
"Văn Uyên, bản tôn hỏi ngươi, ngươi phải nói thật." giọng Lâm Dung Vi nhẹ như dỗ trẻ.
"Ừ..." Lãnh Văn Uyên bật cười.
"Ngươi, ngươi có bị bệnh gì khó nói không?" Lâm Dung Vi hỏi thật khẽ như thì thầm bên tai Lãnh Văn Uyên.
Lãnh Văn Uyên dụi tai vào bả vai, cười nói linh tinh, "Nhột."
"Bệnh kín của ngươi?" Lâm Dung Vi giờ chỉ muốn biết cái này.
Lãnh Văn Uyên nắm lấy tay y, chậm rãi kéo xuống dưới, đè tay y vào chỗ mà y đặc biệt chú trọng khi nắn thực thể cho hắn.
"Bệnh kín?!!" Lâm Dung Vi cảm thấy thứ dưới tay thật mềm liền lập tức thông suốt.
Thảo nào thoải mái hủy hôn với Linh Dao, thảo nào thủ đoạn ghê sợ với Quỷ Muội Muội, thì