Editor: Mòi học tra
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
"Mấy ngày gần đây tiên giả tới Du Long Sơn thật nhiều, hôm qua thấy mười mấy cái đình các nghỉ chân trên núi đều kín cả chỗ, trông thật xứng danh kì cảnh!" Một thiếu niên trong giọng nói hơi có mấy phần hâm mộ.
"Sắp tới mùa Thùy Vân Hoa nở rồi, mười năm một lần mới thấy quang cảnh như thế này." Thanh niên bên cạnh như là đã thường xuyên chứng kiến cảnh này.
"Đệ mới vừa vào sơn môn, chưa từng thấy Thùy Vân Hoa nở bao giờ." Thiếu niên nóng lòng muốn xem, "Khi hoa nở đệ có thể xuất ngoại ngắm hoa được không?"
Vị sư huynh kia nhìn tiểu đệ với ánh mắt cảm thông, xem ra đệ tử này là tấm chiếu mới chưa từng trải rồi, "Đến khi đó ngươi không muốn đi thì sư phụ cũng sẽ đuổi ngươi ra."
"Sao lại thế?" Sư đệ cảm thấy khó hiểu.
"Thùy Vân Hoa, tức là nói hoa nở thành chùm, từ trên rủ xuống như mây.
Như là khẩn cầu tiên tử giáng trần rủ lòng thương xót, ban cho nam tiên tới đây một mối nhân duyên tốt." Thanh niên vỗ vỗ bả vai sư đệ, "Nam tiên còn độc thân có thể lấy cánh hoa của Thùy Vân Hoa bỏ vào một túi gấm, sau đó tặng cho người trong lòng."
"Vậy chẳng phải là rất tốt sao?" Thiếu niên trong mắt đầy sự trông đợi, hơi xấu hổ, "Nếu như có thể lọt vào mắt xanh của tiên tử nào thì sau này tu đồ cũng có người bầu bạn."
"Thùy Vân Hoa chỉ nở vài ngày, mà túi thơm phải lấy cánh hoa khô bỏ vào.
Phải làm thật tỉ mỉ, tốn nhiều thời gian, cho nên phần lớn nam tiên đều mua túi thơm làm sẵn đưa cho tiên tử." Thanh niên giơ hai ngón tay lắc lắc trước mắt sư đệ, "Một chiếc túi thơm giá hai viên linh thạch thượng phẩm, ngươi cảm thấy sư phụ sẽ bỏ qua cơ hội như vậy sao?"
Thiếu niên sắc mặt từ đỏ chuyển trắng, "Ý huynh là-"
"...Không sai." Sư huynh thở dài một tiếng, "Ngày xuân hoa nở, mỹ nhân du ngoạn.
Chúng ta chính là ở bên cạnh bày sạp bán túi thơm.
Mười năm trước nếu không bán được trăm cái thì phải chép mười lần.
Mấy năm gần đây càng ngày càng có ít đệ tử nhập môn, e là phải tăng lên thôi."
Thiếu niên mặt xanh mét như tàu lá chuối, nắm lấy vạt áo sư huynh, "Cầu sư huynh chỉ bảo đệ vài mánh!"
Sư huynh thở dài một tiếng, hai tay xoay đầu tiểu đệ hướng mặt về phía núi.
"Có thấy đôi đạo lữ nam tử vận thanh bào, nữ tử vận hồng bào, dắt theo một tiểu cô nương phấn y kia không? Trông rất tình tứ."
Ánh mắt thanh niên sáng lên, "Thấy rồi, có phải đến lúc đó đệ phải tìm người như vậy bán túi thơm hay không?"
"Sai!" Sư huynh nghiêm nghị, "Người như vậy tuyệt đối sẽ không mua những vật xa xỉ thế này.
Tình cảm họ nồng thắm, đã có con gái.
Hơn nữa ngươi nhìn y phục họ xem, đều là hàng trung phẩm.
Kiểu gia đình đã có con nhỏ này nhất định là nam tiên tự tay làm túi thơm mới chân thành.
Cũng không muốn phí hai viên linh thạch thượng phẩm."
"Nhìn qua bên kia mau." Nam nhân chỉ một hướng khác, "Có thấy nam tiên bạch y đang ẩn dung kia không?"
"Thấy được." Thanh niên chớp mắt, "Có một nam tiên huyền y đi cùng y, không xa không gần.
Có lẽ là bằng hữu, loại người này cũng không bán được?"
"Sai!" Sư huynh gõ một cái sau ót sư đệ, "Quan sát cẩn thận chút, y phục trên người cả hai đều là cực phẩm.
Phục sức trên người vị huyền y kia đều bằng của cải tích cóp của cả sơn môn nhỏ như chúng ta đấy."
Thiếu niên tức khắc mặt đầy ước ao, một lát sau nổi lên nghi ngờ, "Kể cả hắn có linh thạch thì mua túi thơm tặng cho ai?"
"Tảng đá trấn trước sơn môn chúng ta còn thông minh hơn ngươi!" Thanh niên lại gõ một phát sau ót, "Nhìn nam tiên huyền y kia, ánh mắt đặt ở đâu?"
Thiếu niên bị gõ đau, một tay che sau ót, cố gắng quan sát tỉ mỉ, bỗng nhiên hiểu ra, "Ánh mắt hắn ta vẫn dõi theo nam tiên ẩn dung phía trước, không dời đi chút nào!"
"Đệ hiểu rồi!" Thiếu niên vô cùng phấn khích, "Hắn tới đây không phải để ngắm hoa mà là đi theo người trong lòng.
Nam tử huyền y kia chắc chắn ái mộ vị phía trước.
Tìm hắn bán túi thơm không sai vào đâu được!"
"Lại sai" Sư huynh tiếp tục gõ một cái, "Ngươi xem, có thấy nam tử huyền y kia luôn luôn đi sau lưng nam tử bạch y không?"
Thiếu niên ấm ức ôm đầu, "Có thấy."
"Nghĩ cho thật kỹ, vì sao nam tiên phía trước phải ẩn dung?" Sư huynh không đợi cái tên não như hòn sỏi kia nghĩ thông suốt đã trả lời, "Chắc chắn nam tiên bạch y kia tiên khí phi phàm, hoặc là dung mạo khuynh thành, hoặc chức bậc rất cao.
Có thể khiến cho nam tử huyền y kia nhắm mắt theo chân si mê đến đây."
Thiếu niên ngoan ngoãn lắng nghe.
"Giữa hai người nhất định là nam tử bạch y chiếm vị thế chủ đạo.
Tới đây ngắm Thùy Vân Hoa hẳn cũng là ý của vị bạch y." Trong mắt nam nhân lóe ra tia sáng suy luận, "Thùy Vân mang nghĩa xem trọng quý mến, như thần nữ giáng thế, nguyện ở bên ngươi.
Nam tử bạch y mang vị huyền y kia tới đây có ý gì ngươi hiểu chưa?"
Thanh niên gật gù như bồ nông mổ nước, "Ta hiểu rồi, địa vị người kia chắc là thấp hơn.
Khẳng định không dám thổ lộ tình cảm vì sợ bị nam tử bạch y ghét bỏ.
Nhưng người kia lại có ý với hắn, vì vậy cố ý mang hắn ngắm hoa.
Nếu ta tìm nam tử bạch y bán túi thơm y nhất định là muốn mua một cái tặng nam tử huyền y, bày tỏ tâm ý."
"Trẻ nhỏ dễ dạy." Thanh niên lấy từ trong ngực ra mấy chục cái túi gấm, dúi vào tay thiếu niên, "Ngươi canh khi Thùy Vân Hoa nở liền lấy cánh hoa bỏ vào trong túi thơm.
Nhớ rõ phải bán được một trăm cái."
Thiếu niên cười khổ cầm lấy túi gấm, xoay người rời đi.
Vị sư huynh chớp mắt một cái đã đuổi theo đôi nam tiên kia.
"Thùy Vân chưa nở." Lâm Dung Vi đứng ở trước cây, nhìn từng chuỗi nụ hoa còn xanh chỉ mới he hé nở.
"Đợi hai ngày nữa nhất định sẽ nở." Lãnh Văn Uyên vội vàng đáp lại.
Lâm Dung Vi trầm mặc không nói gì, y theo nhiệm vụ mười hai muốn cùng Lãnh Văn Uyên thăm thú Tiên Vực.
Tiếp theo đến nhiệm vụ mười ba chính là đến Dạ Thôn tìm hiểu việc Dạ Mị xuất thế.
Lâm Dung Vi đã định ra lộ trình cả rồi.
Dạ Thôn hướng bắc, dạo chơi Tiên Vực từ phía nam.
Cuối cùng là tới Dạ Thôn.
Để tránh hai người ở Dạ Thôn xảy ra chuyện gì không thể du ngoạn được.
Thắng cảnh Tiên Vực phía nam nổi tiếng nhất phải nhắc tới Du Long Sơn.
Đây chính là một dãy núi cao ngút kéo dài ngàn dặm.
Y vốn dĩ muốn hoàn thành nhiệm vụ nên chỉ định tùy ý tới đây ngắm bình minh trên đỉnh núi.
Bỗng nhiên Lãnh Văn Uyên lại nói cái gì mà bánh hoa, sau đó nhất định dẫn y tới đây.
Thùy Vân Hoa chưa nở, cuối cùng còn phải đợi thêm mấy ngày, vô cùng phiền toái.
"Thùy Vân Hoa mười năm nở một lần, núi này vừa hay đều là cây Thùy Vân.
Khi hoa nở chính là tràn ngập thiên địa, phồn hoa tột cùng." Lãnh Văn Uyên len lén quan sát nét mặt Lâm Dung Vi, chỉ sợ khiến y không vui.
Lâm Dung Vi cũng cảm giác được từ sau khi y dọa Lãnh Văn Uyên một lần, hắn ta càng trở nên cẩn thận, mỗi phút mỗi giây đều muốn dính lấy y.
Chỉ sợ sơ ý một chút liền không tìm được