: Vĩnh biệt ngàn năm lạnh giá (7)
Editor: Mòi học tra
Beta: Blue, Nửa đêm dậy viết pỏn
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
>
- -- Trích nguyên tác ---
Lâm Dung Vi nhớ rất rõ nội dung phần này.
Nam chính Lãnh Văn Uyên lên tiên giới, tiên lực tăng vọt, danh tiếng vang xa, trời xui đất khiến khiến vị hôn thê độc ác Linh Dao lại thật lòng yêu Lãnh Văn Uyên.
Yêu tới mức nàng còn đem huyền nhẫn trữ vật tặng hắn.
Nghe đồn rằng không gian bên trong là vô hạn, còn có rất nhiều "đồ tốt".
Khi Lâm Dung Vi đọc tới phần này vô cùng trầm trồ trước những mánh khóe phòng the của nam chính.
Không nghĩ tới hôm nay còn có cơ hội gặp hắn, không chừng còn có thể thỉnh giáo một hai chiêu cũng nên.
Nhưng đây đều là tình tiết lúc sau.
Hôm nay huyền nhẫn trữ vật xuất hiện sớm như vậy thì chẳng lẽ chủ nhân của Tử Hiên Lâu này chính là vị hôn thê của Lãnh Văn Uyên - Linh Dao cô nương kia?
Lâm Dung Vi càng nghĩ càng thấy bất an, Linh Dao đã có một chỗ trong hậu cung tương lai của Lãnh Văn Uyên.
Không được để Lãnh Văn Uyên vừa thấy nàng ta đã nhất kiến chung tình.
Mình vừa gây thù với người nhà Linh gia xong, nếu để Linh Dao thổi gió bên tai thì mình sẽ bị hành đến chết mất!
Lâm Dung Vi dứt khoát thi triển thuật ẩn dung khiến dung mạo cùng bội kiếm như phủ một tầng sương.
Khuôn mặt Lãnh Văn Uyên tuy đã bớt sưng nhưng vẫn khó nhận ra diện mạo vốn có.
Tiên khí có thể tự chọn chủ nhân chắc chắn phẩm cấp không thể thấp được, Lâm Dung Vi giả như hứng thú.
Huyền nhẫn trữ vật này có lẽ là vật trong bí cảnh.
Sau khi cất giữ một thời gian dài ở Tử Hiên Lâu thì Linh gia chú ý tới, thu hồi về Tiên Vực.
Hôm nay nhận được nó sớm như vậy cũng không biết là họa hay phúc.
Gã sai vặt lại mang hai người lên một tầng lầu, vừa xuyên qua kết giới bảo vệ thì Lâm Dung Vi đã nhìn thấy huyền nhẫn.
Huyền nhẫn trữ vật toàn thân đen nhánh hơi tỏa ra sát khí nhàn nhạt.
Nhìn từ các hướng khác nhau nó còn ánh lên màu đỏ đậm hệt như máu đen tụ thành.
Mặt trên nhẫn có khắc hoa văn cầu kì, Lâm Dung Vi nhìn hồi lâu cũng không nhận ra cái gì.
Chỉ cảm thấy trong đó ẩn chứa tiên lực cường đại, có vẻ rất quỷ dị.
"Hiên chủ của chúng ta nói rằng đây là tiên khí thượng phẩm có linh thức, ai có thể làm nó nhận chủ thì chúng ta tuyệt đối không lấy một viên linh thạch nào." Gã sai vặt cười hề hề, không tự chủ tỏ ra chút bí hiểm.
"Đồ tốt như vậy có thể cho không sao?" Lãnh Văn Uyên ngờ vực.
"Đương nhiên sẽ không thu linh thạch rồi.
Máu nhỏ lên sẽ khiến huyền nhẫn nhận chủ.
Nhưng mà vẫn phải thu một khoản phí nhỏ." Gã sai vặt xoa xoa hai đầu ngón tay vào nhau.
Chuyện này cũng giống như xổ số vậy, chỉ có một người trúng thôi.
Thật tiếc cho các ngươi vì hôm nay Lâm Dung Vi ta đã mang chính chủ tới rồi đây.
Lâm Dung Vi nhìn về phía Lãnh Văn Uyên, Lãnh Văn Uyên hiểu ý đem những hộp đựng trong tay đưa cho gã sai vặt.
Lãnh Văn Uyên ngượng ngùng nhìn Lâm Dung Vi một chút rồi tiến lên trích một giọt máu nhỏ vào huyền nhẫn.
Lâm Dung Vi nhìn huyền nhẫn kia hấp thụ máu tươi của Lãnh Văn Uyên, trong nháy mắt đã thấy ánh sáng đỏ lóe ra, màu đỏ đặc sệt như máu.
"Á?" Gã sai vặt ngơ ra tại chỗ, không dám tin mà nhìn huyền nhẫn tự hủy bỏ kết giới ngay trước mặt chàng trai kia.
"Sư tôn, cái này..." Lãnh Văn Uyên nhìn về phía Lâm Dung Vi cầu giúp đỡ với ánh mắt vô tội.
"Nó nhận ngươi làm chủ." Lâm Dung Vi đã sớm biết điều này, bình tĩnh giải thích.
"Tiên trưởng, ngài chờ một chút, chờ một chút!" Gã sai vặt vội vàng lên tiếng.
"Có chuyện gì? Các ngươi rút lời sao?" Lãnh Văn Uyên nhướng mày, cầm lấy huyền nhẫn trước mặt gã sai vặt.
"Cũng không phải, chỉ là chuyện tiên khí nhận chủ là đại sự, dù sao cũng phải để tiểu nhân báo cho Hiên chủ Tử Hiên Lâu một tiếng." Gã sai vặt đem đống đồ vừa nãy chất ở quầy, vội vã lên lầu tìm Hiên chủ.
Nếu đã tìm Hiên chủ tới, sợ là huyền nhẫn này không dễ mang đi rồi.
Lâm Dung Vi lướt mắt thật nhanh qua Lãnh Văn Uyên, không lẽ nhất định phải dùng tới mĩ sắc của nam chính sao, hiến đêm đầu tiên cho qua chuyện?
Không chừng mình có thể tranh thủ hiếu học một phen, len lén học hỏi xem thế nào.
Lâm Dung Vi đột nhiên có chút hưng phấn.
Lãnh Văn Uyên vẫn đang sững sờ nhìn huyền nhẫn thì một giọng nói đầy vẻ kiêu ngạo từ trên phát ra.
"Là người phương nào có thể khiến cho huyền nhẫn nhận chủ?" Một nam nhân vận y phục tím thẫm bước xuống lầu, mắt phượng hơi híp lại, tóc được vấn lên bằng kim quan* hoa sen thếp vàng.
Cử chỉ toát ra vẻ ung dung sang trọng.
*kim quan/ phát quan: dạng kẹp tóc cầu kì hay được cài lên búi tóc.
Áo bào bên ngoài được dệt từ tơ tuyết quý giá, sau lại được tẩy và nhuộm thành màu tím như nho, lớp áo bồng bềnh nhẹ nhàng theo động tác của hắn.
Lớp áo trong cũng là loại lụa băng tốt nhất.
Trên áo như có ánh sáng xuôi theo, lấp lánh như nước.
Một đôi giày tím ôm chắc theo bắp chân, trên thêu hoa văn cầu kì, tuy phức tạp nhưng không lộ vẻ thô tục mà càng làm tăng sự sang trọng.
Không phải Linh Dao, chẳng lẽ là họ hàng của Linh Dao?
"Là tại hạ." Lãnh Văn Uyên chắp tay thành quyền.
Nam nhân kia soi mói Lãnh Văn Uyên một vòng, khịt mũi chế nhạo: "Hóa ra là một tên tiểu bối vô danh."
"Tại hạ có danh, chẳng qua các hạ trong mắt không coi ai ra gì* mà thôi." Lãnh Văn Uyên vẫn giữ tư thái lễ độ nhã nhặn nhưng không khiêm tốn mà đáp lời.
(目中无人: mục trung vô nhân: trong mắt không có ai.)
"Là do trí nhớ ta kém*." Nam nhân coi như không có chuyện gì, "Vậy xin hỏi các hạ là danh sĩ phương nào?"
(眼拙: lời nói khách sáo, biểu thị là không nhớ rõ đã gặp đối phương hay chưa)
"Không tính là danh sĩ nhưng tại hạ cũng có tên có họ." Lãnh Văn Uyên vô tình hay hữu ý che chắn người sau lưng, không mặn không nhạt đáp lời.
Kẻ kia vẫn giữ vẻ ngạo mạn mà quan sát Lãnh Văn Uyên, "Đúng là có mấy phần khí phách, nhưng đáng tiếc vẫn như xưa, không bằng nửa cọng tóc của Dao Nhi.
Ta khuyên ngươi nhanh chóng hủy hôn ước này, để ta cùng Dao Nhi sớm được song túc song phi"
Hóa ra là tình nhân của Linh Dao! Lâm Dung Vi chợt ngộ ra, thảo nào cuối cùng huyền nhẫn lại ở trong tay Linh Dao, ra là được tình nhân tặng.
"Tại hạ không hiểu các hạ đang nói gì." Lãnh Văn Uyên dáng người cao ngất, triệt để che chắn Lâm Dung Vi sau lưng.
"Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, phụ mẫu ngươi định hôn ước cho ngươi chẳng lẽ ngươi không biết sao?" Nam nhân trào phúng cười một tiếng, "Hôn thê của ngươi là đệ nhất mĩ nhân của Linh gia - Linh Dao.
Kẻ như ngươi đến bùn đất trên giày của nàng cũng không có tư cách so."
Lãnh Văn Uyên khẽ cau mày, "Đối với hôn ước này ta không biết nhiều.
Hôm nay ta tới Tử