Người Giám Hộ, Xin Phê Chuẩn

Chương 66


trước sau

Edit: Điềm Điềm

***********************

Ngày hôm sau, Trác Duyên nhận được điện thoại của Đỗ Dần, thì ra Hàn Xương thật sự gọi điện thoại cho cậu ta, nói hết lời, bám víu không tha, hơn nữa Trác Duyên cũng đi họp lớp, cậu ta liền đồng ý, bảo Đỗ Vi trả lại vé.

Không cần đi đón người, Trác Duyên ở nhà cả ngày, nhưng thư giãn lại cảm thấy nhàn rỗi đến hoảng hốt. Muốn tìm mấy bộ phim xem, nhưng lại không xem được nữa, vì thế nằm liệt trên ghế sô pha, nhìn hình ảnh trên TV không ngừng phát ra cảm thấy còn không bằng đến phòng thí nghiệm làm thí nghiệm.

Nghĩ đến công ty liền không khỏi nghĩ tới tập đoàn Kinh Cức bên cạnh công ty bọn họ, sau đó lại nghĩ tới Lục Kinh đang xử lý công việc ở trong tập đoàn Kinh Cức, trong lòng vừa động, lấy điện thoại di động ra gọi đi.

“Trác Duyên, làm sao vậy?” Giọng nói trầm thấp dễ nghe của Lục Kinh từ đối diện truyền đến.

Trác Duyên tựa vào sô pha, lắc lắc hai chân dài, trong mắt toát ra ý cười: “Buổi trưa muốn ăn cái gì?”

Lục Kinh sửng sốt: “Buổi trưa anh không về ăn, ăn ở căng tin công ty.”

Trác Duyên cười nói: “Núi không đến tìm em, vậy em đành phải đi tìm núi.”

“Em muốn tới đây?” Lục Kinh nghe vậy hiển nhiên tâm tình rất tốt: “Anh ăn gì cũng được, trên đường em chú ý an toàn nhé.”

Trác Duyên cúp điện thoại, tinh thần phấn chấn đi vào phòng bếp định làm một bữa trưa yêu thương cho Lục Kinh, sau đó tự mình đi tặng ấm áp cho tổng giám đốc Lục.

Lục Kinh buông điện thoại di động xuống, trên mặt còn tràn đầy ý cười. Lúc Tống Nham tiến vào liền nhìn thấy vẻ mặt nhộn nhạo của anh, cảm giác giống như đang xem phim ma vậy: “Tôi nói này lão Lục, trên trời rớt bánh xuống hả? Sao hạnh phúc như vậy?”

Lục Kinh thu hồi vẻ mặt: “Chuyện gì?”

Tống Nham đặt mông ngồi đối diện anh: “Sinh nhật của em gái tôi vào chủ nhật tới, mời cậu đi qua, có rảnh không?”

Lục Kinh dựa về phía sau: “Tôi…”

Anh còn chưa nói ra miệng, Tống Nham đã cắt đứt lời nói của anh: “Tôi biết cậu chắc chắn lại lấy lý do công việc bận rộn, nhưng em gái tôi đã nói với tôi, lần này nó chỉ là muốn nói rõ ràng với cậu, cậu cũng biết nó thích cậu nhiều năm như vậy, lần này đã muốn tạm biệt quá khứ, chấm dứt hết.”

Lục Kinh có chút không biết nói gì: “Nếu là muốn tạm biệt quá khứ, vậy cần gì phải mời tôi còn phải nói rõ ràng?”

Tống Nham thật ra làm sao muốn Lục Kinh khó xử chứ? Thật sự là y nhìn thấy hai năm nay Tống Kỳ cố gắng, cũng không thể làm ngơ trước năn nỉ ỉ ôi của cô, nghĩ lại cô thích Lục Kinh nhiều năm như vậy thật ra cũng không dễ dàng, liền đồng ý.

“Lão Lục.” Tống Nham thở dài: “Thật ra nói đến gia thế, em gái tôi và cậu rất thích hợp, hơn nữa nói về diện mạo, em gái tôi thật ra cũng rất tốt đúng không? Tuy nói trước kia nó có chút tùy hứng, nhưng hai năm nay nó thật sự thay đổi rất nhiều, cậu thật sự không nghĩ đến chuyện đó sao? Cậu nói xem cậu đã không yêu đương bao nhiêu năm rồi?”

Lục Kinh nhìn anyh, không có biểu cảm gì: “Cậu có thể đổi nghề sang làm nhân viên bán hàng.”

“Cậu thật sự không nghĩ đến chút nào sao?” Tống Nham một mặt quan tâm vì em gái thầm mến vô vọng, một mặt lại hoài nghi bạn tốt của mình có phải có bệnh ẩn gì hay không: “Cậu rốt cuộc thích kiểu gì? Bao nhiêu năm qua cũng không thấy cậu nhìn ai nhiều hơn một cái.”

Ánh mắt Lục Kinh lạnh lẽo nhìn y: “Có phải công việc của cậu quá nhàn rỗi không?”

Tống Nham lập tức thay đổi sắc mặt: “Ha ha, tôi đùa giỡn một chút thôi, cho nên cậu nói đi, rốt cuộc có đi hay không?”

Lục Kinh suy nghĩ một chút: “Ừ, tôi đi.” Tống Nham dù sao cũng là bạn lâu năm của anh, mặt mũi này không thể không cho, hơn nữa hiện tại anh ở cùng một chỗ với Trác Duyên, có một số việc vẫn nên mau chóng xử lý cho tốt.

Tảng đá lớn trong lòng Tống Nham cuối cùng cũng rơi xuống đất: “Được, vậy thì nói chắc rồi đó, đến lúc đó cậu cũng không nên đổi ý đâu.”

Lục Kinh nhìn y một cái, Tống Nham trong nháy mắt phản ứng lại mình lại nghi ngờ vấn đề liêm chính của Lục Kinh: “Xin lỗi, tôi không phải ý đó, chỉ là công việc của cậu bận rộn, nói không chừng đến lúc đó không có thời gian đâu, à, đúng rồi, sắp đến giờ cơm trưa rồi, có muốn đi cùng hay không?”

Lục Kinh lắc đầu: “Hôm nay không đi căng tin.”

“Cậu muốn làm việc nhưng không nên ngay cả cơm cũng không ăn chứ?” Tống Nham biết tính của Lục Kinh không có khả năng về nhà ăn cơm, mà hôm nay cũng không có hẹn khách hàng. Cho nên Lục Kinh không đến căng tin chỉ còn lại một nguyên nhân, đó chính là anh không ăn cơm.

“Không phải, lát nữa Trác Duyên đưa cơm tới đây.”

Mặc dù Lục Kinh nói rất bình thản, nhưng Tống Nham lại luôn có loại cảm giác Lục Kinh đang khoe khoang với mình, chờ y nhìn kỹ, vẻ mặt Lục Kinh lại không khác gì ngày thường, chắc là mình nhìn lầm.

“Tiểu Duyên mang cơm tới đây à? Vậy thì tôi cũng sẽ ăn với cậu.” Tống Nham và Lục Kinh đều là bạn nhiều năm như vậy, y cho rằng một bữa cơm Lục Kinh hoàn toàn không thèm để ý: “Tôi gọi điện thoại cho Tiểu Duyên, bảo cậu ấy cũng thuận tiện giúp tôi mang theo một phần.”

Lục Kinh nhìn y lấy điện thoại di động ra, đột nhiên nói: “Em ấy đã ở trên đường, không kịp nữa rồi, cậu vẫn nên đến căng tin ăn đi.”

Tống Nham cũng không hoài nghi, tuy rằng tiếc nuối, nhưng cũng không thể để Trác Duyên chạy về làm thêm một phần nữa chứ?

Lục Kinh chờ Tống Nham rời khỏi văn phòng liền mở điện thoại di động, thấy Trác Duyên gửi tin nhắn cho anh: “Còn một món ăn nữa thôi, có phải anh đã đói bụng không? Nếu không anh đến căng tin ăn đi, em chắc là đến hơi muộn đó.”

Lục Kinh nhếch khóe môi, trả lời: “Bây giờ anh không đói, chờ em tới.”

Trong nhà, Trác Duyên múc xong món ăn cuối cùng, sau đó lấy ra hai hộp giữ ấm tới, múc đầy thức ăn. Sau đó rửa mặt, cầm điện thoại di động cùng ví tiền xách hộp cơm ra cửa.

Vì không muốn Lục Kinh đói bụng, cậu bắt taxi đến tòa nhà tập đoàn Kinh Cức, lúc xuống xe mới gọi điện thoại cho Lục Kinh, sau đó đi vào tòa nhà tập đoàn Kinh Cức.

Trác Duyên với tư cách là tổng giám đốc tập đoàn Thanh Sơn, ở bên cạnh tập đoàn Kinh Cức, hơn nữa có bộ phim tài liệu trước đó, cho nên rất nhiều người trong tập đoàn Kinh Cức đều biết Trác Duyên. Bọn họ còn thường xuyên nhìn thấy tổng giám đốc nhà mình chở Trác Duyên cùng về nhà.

Bởi vậy, Trác Duyên ở bên trong tòa nhà Kinh Cức không bị cản trở.

Lúc đi thang máy đi lên, giữa chừng còn đụng phải Tống Nham cùng với các giám đốc điều hành khác của tập đoàn Kinh Cức, Tống Nham nhìn thấy cậu hiển nhiên rất kinh ngạc: “Cậu đi tàu điện ngầm tới đây?”

Trác Duyên cười: “Anh Tống, tôi bắt taxi tới đây.”

“Cho nên tài xế taxi này là dẫn cậu đi một vòng lớn?” Bằng không trước khi ăn cơm Lục Kinh nói Trác Duyên đã ở trên đường, Trác Duyên làm sao có thể giờ này mới đến?

Trác Duyên thắc mắc: “Không có.”

Tống Nham lúc này mới giác ngộ, thì ra Lục Kinh là người nhỏ nhặt như vậy, ngay cả một bữa cơm cũng không cho y ăn!

Trác Duyên thấy sắc mặt y khẽ đổi, cũng không hỏi nhiều, sau khi ra khỏi thang máy, chào hỏi Tống Nham: “Tôi đi tìm anh Lục đây, anh Tống hẹn gặp lại.”

Cậu còn chưa đi tới cửa văn phòng Lục Kinh, Lục Kinh đã từ bên trong mở cửa ra, nhìn thấy cậu, trên mặt bất giác nổi lên một tia tươi cười, nghênh đón Trác Duyên đi vào, sau đó đóng cửa lại, ngăn cách tầm mắt tò mò nhiều chuyện bên ngoài.

“Các người có cảm thấy, Lục tổng chúng ta nhìn thấy Trác tổng cách vách, cảm giác không giống nhau không?”

“Đúng vậy, tôi cũng phát hiện, Lục tổng chưa bao giờ cười, nhưng mỗi lần nhìn thấy Trác tổng, đều rất dịu dàng.”

“Tôi cũng cảm thấy vậy, nhiều lần tôi thấy anh ấy lái xe chở Trác tổng, cậu nói xem hai người bọn họ có quan hệ gì?”

“Lục tổng chúng ta chưa bao giờ gần nữ sắc, chẳng lẽ…”

“Chẳng lẽ cái gì? Là phương diện đó không được?”

“Hì, cậu nói cái gì vậy? Cậu không cảm thấy Lục tổng đối với Trác tổng rất không bình thường sao?”

“Giống như là ah…”

Tống Nham nghe phía sau xì xào bàn tán, quay đầu cười nhìn bọn họ một cái, những người nói nhỏ nhất thời im lặng. Tuy nói Tống Nham cười, nhưng mọi người trong công ty đều biết, lúc Tống tổng không vui sẽ thích cười như vậy, lúc y cười như vậy đã là cảnh cáo rồi.

Tống Nham thấy bọn họ không còn nhiều chuyện nữa, liền trở về phòng làm việc của mình.

Thật ra y không ngốc, y và Lục Kinh ở chung nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thấy Lục Kinh để ý đến ai như vậy, nhưng giống như vừa rồi bọn họ nói, Lục Kinh đối với Trác Duyên đúng là không giống nhau.

Y không dám nói hoàn toàn hiểu rõ Lục Kinh, nhưng vẫn tương đối quen thuộc với tính tình của Lục Kinh. Nếu như nói Lục Kinh chỉ coi Trác Duyên là người thân, nhưng khi Lục Kinh đối mặt với bác gái Hoắc, bác trai Lục và Hoắc Nhiên nhà họ Hoắc kia, cũng không giống như đối với Trác Duyên… Nói như thế nào đây, chính là toàn thân đều tỏa ra hơi thở công đực. (Công đực xòe đuôi để tán tỉnh công cái)

Nếu như y còn không thể phát hiện, Tống Nham y thật sự không dùng được nữa rồi.

Tuy nói đây là chuyện riêng của Lục Kinh và Trác Duyên, nhưng với tư cách là bạn bè, y cũng không muốn nhìn thấy Lục Kinh hoặc Trác Duyên bất cứ ai bởi vì chuyện này mà bị tổn thương.

Nhưng đây không phải là vấn đề!

Trong phòng làm việc của Lục Kinh, Trác Duyên đặt hộp cơm lên bàn trà cho khách, sau đó ngồi xuống sô pha, đưa tay mở hộp cơm ra: “Chờ đến đói bụng rồi nhỉ?”

Lục Kinh ngồi bên cạnh cậu, kề sát vào cậu: “Vừa rồi không đói, hiện tại vừa vặn đói bụng, em cũng chưa ăn à?” Anh mở một hộp cơm khác ra, nhìn bên trong đều là thứ mình thích ăn, lúm đồng tiền trên mặt nhịn không được hiện ra.

“Em ở nhà nghỉ ngơi cả buổi sáng, không đói, hơn nữa…” Cậu cong hai mắt, tiến đến bên tai Lục Kinh: “Em muốn tới ăn với anh.”

Bất kỳ người đàn ông nào nghe được người yêu nói như vậy, không có khả năng một chút cảm giác cũng không có, huống chi, Trác Duyên còn dùng giọng điệu cùng vẻ mặt quyến rũ như vậy nói với anh.

Lục Kinh lẳng lặng nhìn cậu, trong ánh mắt tụ lại bão táp nồng đậm, mang theo khí thế mây đen bao trùm, giống như một giây sau hóa thân thành mãnh thú nhào xuống, cắn thẳng người trước mặt một ngụm, nhai đi nhai lại nuốt xuống.

Nhưng lúc này, Trác Duyên lại giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, quay đầu tiếp tục ăn cơm, nhưng Lục Kinh rõ ràng có thể nhìn thấy ánh sáng đắc ý trong mắt cậu.

Thật là nghịch ngợm.

Hai người vừa ăn cơm vừa sến súa mất gần một tiếng đồng hồ, Trác Duyên đỡ bụng nằm ngửa lên đùi Lục Kinh, Lục Kinh vỗ bả vai cậu: “Vừa ăn xong đừng nằm, đứng lên đi trước đi.”

Trác Duyên mới không làm, mở to đôi mắt đào hoa: “Anh giúp em xoa xoa đi.”

Lục Kinh xưa nay không thể làm khó được cậu, đành phải mặc kệ đặt bàn tay to lên bụng cậu, nhẹ nhàng xoa lên, trái ba vòng phải ba vòng, vô cùng có quy luật. Trác Duyên thoải mái nằm ở đó, nhắm mắt lại, hưởng thụ sự phục vụ của tổng giám đốc Lục.

“Hôm nay lão Tống mời anh đi dự sinh nhật Tống Kỳ vào chủ nhật tới.”

Trác Duyên “Ừ” một tiếng: “Vậy thì đi đi.”

“Gần đây em có sắp xếp gì không?”

Hai tay Trác Duyên nắm lấy một tay còn lại của Lục Kinh chơi đùa: “Chuẩn bị trở về thành phố C một chuyếnem, thăm ba mẹ, còn có Hàn Xương mời em đi họp lớp.”

Tay Lục Kinh dừng lại: “Khi nào trở về?”

Trác Duyên thúc giục anh: “Đừng dừng tay. Ngày mốt trở về, với Đỗ Dần.”

Lục Kinh tiếp tục xoa bụng cho cậu: “Anh cũng cùng em trở về nhé, thăm chú dì, hai người vừa vặn ngồi xe của anh, không cần chen chúc trên xe lửa.”

“Không phải anh còn có việc phải làm sao?” Trác Duyên mở mắt nhìn Lục Kinh từ dưới lên trên.

Lục Kinh cúi đầu hôn lên môi cậu một cái: “Vậy cũng phải đi thăm ba vợ mẹ vợ chứ.”

Trác Duyên lập tức ngồi dậy: “Cái gì mà ba vợ mẹ vợ? Em có đồng ý chưa?” Cậu cố ý trừng mắt nhìn Lục Kinh, trông giống như một con hổ nhỏ xù lông, cực kỳ đáng yêu.

Lục Kinh ngược lại không để ý mấy cách xưng hô này: “Em cũng có thể gọi ba mẹ anh là ba mẹ vợ.” Dù sao ở trên giường còn không phải do mình định đoạt sao, con hổ nhỏ này vừa đến trên giường liền biến thành hổ giấy.

Mặt Trác Duyên có chút nóng: “Em không thể gọi được, vẫn là dì Hoắc và chú Lục tương đối dễ nghe hơn.”

“Em muốn thế nào cũng được.” Lục Kinh đưa tay sờ bụng cậu: “Còn căng sao?”

Trác Duyên lại ngã xuống: “Không căng nữa, chỉ là cảm thấy ở nhà thật nhàm chán, cũng không muốn đến công ty.”

“Buổi chiều ở chỗ này với anh, buổi tối cùng nhau về nhà.” Lục Kinh vuốt tóc cậu, tóc ngắn đâm vào lòng bàn tay gây ngứa ngáy.

Trác Duyên lắc đầu: “Ở chỗ này cũng rất nhàm chán, anh còn phải làm việc.”

Lục Kinh bất đắc dĩ: “Vậy em nói đi, muốn thế nào?”

Trác Duyên nhắm mắt lại đùa giỡn: “Không biết, anh giúp em nghĩ đi.”

Thanh niên trẻ tuổi ngủ trên đùi mặt mày anh tuấn, lông mi dài vểnh lên hơi rung động, làm trái tim người ta ngứa ngáy. Cánh môi màu hồng nhạt thả lỏng hợp
lại với nhau, giống như là chờ người đi cạy mở, sau đó nhấm nháp vị ngọt bên trong.

Trái tim tùy ý động, Lục Kinh nâng mặt Trác Duyên, cúi đầu hôn thật sâu, gần như đồng thời hai tay Trác Duyên liền vòng quanh cổ Lục Kinh, cùng anh hôn môi.

Hai đôi môi dây dưa cọ xát, mang theo hạt giống nóng bỏng, ở trong khoang miệng hai người sinh ra từng đóa hoa của dục v0ng. Trác Duyên đứng dậy, trực tiếp mặt đối mặt ngồi trên đùi Lục Kinh, liền mạch ôm nhau.

Đây là tình cảm mãnh liệt mà Lục Kinh chưa bao giờ nghĩ đến, sự đam mê trong văn phòng. Người khác đều nói Lục Kinh hà khắc nghiêm túc, ngay cả trang trí văn phòng cũng lộ ra phong cách lạnh giá nồng đậm, nhưng ngay trong văn phòng này, Lục Kinh thiếu chút nữa đã lột hết quần áo trên người Trác Duyên.

Trác Duyên nằm ngửa trên sô pha, Lục Kinh ngậm môi cậu, hơi thở nặng nề phun lên mặt cậu, một đôi bàn tay to còn từ bên hông cậu vươn vào, di chuyển trên lưng, trước ngực, thậm chí còn muốn duỗi xuống dưới.

Nhưng Lục Kinh rốt cuộc còn nhớ rõ nơi này là văn phòng, cứng rắn kéo tay từ trên da Trác Duyên ra, mổ lên môi có chút sưng của cậu, sửa sang lại quần áo cho cậu: “Nếu em nhàm chán thì đi vào phòng ngủ một giấc, anh đi toilet một chút.”

Trác Duyên thở hổn hển ngồi dậy: “Lục Kinh, trước kia em thật sự cảm thấy anh nói năng thận trọng, nghiêm túc như một ông già cứng nhắc.”

“Bây giờ thì sao?” Lục Kinh quay người nhìn cậu.

Trác Duyên cười với anh: “Hiện tại… vẫn không thay đổi.” Cậu nhìn lướt qua phía dưới Lục Kinh: “Em vẫn luôn đoán, có phải anh không tiếp nhận được đàn ông hay là nói anh căn bản không biết nam và nam làm như thế nào?” Đã bao nhiêu lần rồi, Lục Kinh vẫn luôn nhẫn nhịn đi toilet giải quyết, nhiều nhất là tự mình dùng tay giúp anh, nhưng Lục Kinh hình như mặc kệ nhịn được vất vả bao nhiêu, cũng không lộ ra ý muốn cùng mình làm, điểm này cậu nghĩ mãi mà không giải thích được.

Lục Kinh tuy nói không có qua lại với người khác, nhưng từ sau khi ở cùng Trác Duyên, đối với phương diện nào đó vẫn len lén nghiên cứu không ít, anh đương nhiên biết đàn ông ở cùng một chỗ phải làm như thế nào, càng biết lần đầu tiên thừa nhận sẽ rất thống khổ. Hiện tại bị người yêu nghi ngờ như vậy, anh cũng là bất đắc dĩ, hóa ra mình cho tới nay không đành lòng đều là tự làm tự chịu?

“Đều tích góp lại đó, đừng nóng vội.” Ở văn phòng Lục Kinh sẽ không làm gì Trác Duyên, đành phải bỏ lại mấy chữ này đi toilet.

Trác Duyên nghe vậy, trên mặt nhất thời nóng rực, trực tiếp đi đến phòng nghỉ bên cạnh văn phòng Lục Kinh, nằm trên giường, dùng chăn che mình lại.

Thật sự là nghĩ lại liền cảm thấy k1ch thích.

Nghĩ đi nghĩ lại thật sự ngủ thiếp đi.

Lục Kinh giải quyết xong trở về liền nhìn thấy một cái túi lớn nhô lên trên giường phòng nghỉ, có chút buồn cười tiến lên kéo chăn xuống, lộ ra khuôn mặt hồng phấn của Trác Duyên. Anh thấy Trác Duyên ngủ thiếp đi động tác liền nhẹ hơn một chút, thay cậu chỉnh góc chăn, ra khỏi phòng nghỉ đóng cửa lại.

Từ sau khi làm văn phòng lần này, hình như Lục Kinh trở nên lạnh nhạt hơn ở phương diện đó, nhưng Trác Duyên lại mơ hồ có một loại cảm giác —— đây là sự yên tĩnh trước cơn bão.

Ngày thứ ba, Lục Kinh lái xe chở Trác Duyên và Đỗ Dần trở về thành phố C. Sau khi đưa Đỗ Dần về nhà, hai người đi nghĩa trang ở ngoại ô.

Cùng Lục Kinh sóng vai đi trong nghĩa trang, Trác Duyên không khỏi nghĩ đến lúc mới quen Lục Kinh, cậu đi tới ngôi mộ, nhìn thấy một bó hoa tươi trước bia mộ ba mẹ, là của Lục Kinh viếng.

Nhìn người đàn ông bước đi vững vàng, phong cách mạnh mẽ bên cạnh, Trác Duyên không khỏi nở nụ cười, thật ra, dưới vẻ ngoài nghiêm túc hà khắc của người đàn ông này, ẩn giấu một trái tim ấm áp thiện lương nhỉ?

“Làm sao vậy?” Lục Kinh nhìn cậu.

Thật ra cũng không đúng, Lục Kinh nhà cậu cho tới bây giờ chưa từng đối với những người khác tốt như vậy, chỉ có mình, cậu hy vọng vẫn chỉ có mình.

Đi tới trước mộ ba mẹ Trác, lần này tâm tình Trác Duyên cũng không nặng nề nữa. Cậu nhìn dung nhan quen thuộc thân thiết trên ảnh, rất tự nhiên nắm lấy tay Lục Kinh, cười nói: “Ba, mẹ, đây là người con yêu, anh ấy tên là Lục Kinh, đối xử với con rất tốt, con và anh ấy ở cùng một chỗ, hơn nữa sẽ luôn ở cùng một chỗ, hy vọng hai người có thể chúc phúc cho tụi con.”

Lục Kinh mạnh mẽ nhìn về phía Trác Duyên, nội tâm xúc động không thôi.

Anh đột nhiên quỳ gối trước mộ: “Chú, dì, là cháu bắt cóc cục cưng duy nhất của hai người, cháu khẩn cầu chú dì tha thứ, hơn nữa cháu cam đoan với hai người, cháu sẽ luôn đối xử tốt với em ấy, thay hai người chăm sóc em ấy cả đời.”

Hốc mắt Trác Duyên chua xót, cậu cũng quỳ xuống: “Ba, mẹ, con và anh ấy ở bên nhau rất hạnh phúc, hai người yên tâm.”

Hai người dập đầu, dắt nhau đứng lên, sau đó nhìn nhau cười.

Trác Duyên mở miệng nói: “Em biết bọn họ đồng ý rồi.”

“Vậy là tốt rồi.” Lục Kinh trịnh trọng hôn lên trán Trác Duyên.

Sau khi rời khỏi nghĩa trang, Trác Duyên dẫn Lục Kinh trở về nhà mình.

Trong nhà đã lâu cũng không có quét dọn qua, khắp nơi đều là bụi bặm, Trác Duyên thở dài: “Xem ra phải tiến hành quét dọn một lần, không thôi hai ngày nay không có cách nào ở được.”

Hai người bận rộn đến khuya mới quét sạch nhà cửa, Trác Duyên nhìn bộ dáng xám xịt trên người Lục Kinh liền muốn cười: “Anh đi tắm đi, em đi nấu mì, tối nay đi ngủ sớm một chút. Ngày mai em muốn đến nhà Hàn Xương thăm dì Trương và chú Hàn, anh có muốn đi cùng không?”

Lục Kinh gật đầu: “Anh đi nấu mì, em đi tắm trước đi.”

Cuối cùng, hai người cùng nhau ăn mì, còn cùng nhau tắm rửa, sau đó cùng nhau ngủ trên giường Trác Duyên.

Ngày hôm sau, Trác Duyên và Lục Kinh mang theo một ít quà đến nhà Hàn Xương, Trương Lệ và Hàn Xương đều ở nhà, Hàn Minh thì đi làm.

Trương Lệ nhìn thấy Trác Duyên rất vui vẻ, nhưng nhìn thấy Lục Kinh thì có chút không được tự nhiên, không còn cách nào, cũng bởi vì bản thân Lục Kinh có khí tràng quá mạnh mẽ.

“Ai da, đến thì đến thôi còn xách mấy thứ này làm cái gì?” Trương Lệ nhíu mày trách cứ Trác Duyên: “Lần sau con lại gặp mặt kiểu vầy cũng đừng trách dì nói con, tuy rằng con mở công ty, kiếm được tiền, nhưng cũng phải có dư để cưới vợ không phải sao?”

Hàn Xương cũng ở một bên dặn dò: “Đúng vậy, Yến Tử, lần sau cậu đừng mang theo nhiều đồ như vậy.”

Trác Duyên đành phải đẩy nồi cho Lục Kinh: “Là anh ấy muốn mua, con cũng không có biện pháp.”

Trương Lệ đành phải khách sáo đưa trà cho Lục Kinh, cười nói: “À, Lục tiên sinh quá khách sáo, cậu chăm sóc Tiểu Duyên tốt như vậy, chúng tôi còn chưa kịp cảm ơn cậu.”

Lục Kinh nhận trà cảm ơn Trương Lệ: “Nên làm ạ.”

Buổi trưa lúc ăn cơm, chắc là bởi vì có Lục Kinh, cả bữa cơm ăn không yên, ngay cả Hàn Xương ngày thường vui vẻ cũng yên lặng đi rất nhiều.

Lục Kinh thật sự là mặc kệ đi tới nơi nào cũng là một thân sát khí.

“Yến Tử, tối nay bạn học tụ tập, cậu nhớ phải đi đó! Còn có Đỗ Dần nữa!” Trong lòng Hàn Xương rất rõ ràng, nhân vật chính của buổi tiệc này chính là Trác Duyên và Đỗ Dần, vốn tụ tập không phải là ngày này, nhưng bởi vì Trác Duyên và Đỗ Dần, tất cả mọi người đều đạt được sự đồng thuận, đổi sang tối nay.

“Ừm, đến lúc đó sẽ đi, nhưng sẽ không chơi quá muộn.”

“Không có việc gì, cậu đi là được rồi.”

Năm giờ chiều, Lục Kinh lái xe đưa Trác Duyên và Đỗ Dần đến trước cửa một nhà hàng, dặn dò Trác Duyên uống ít rượu, đừng chơi quá lâu v.v…, Trác Duyên gật đầu đồng ý hết.

Nhìn Lục Kinh lái xe rời đi, cậu và Đỗ Dần đi vào trong phòng đã hẹn.

Hai người đều cao ráo chân dài, diện mạo tuấn mỹ, Trác Duyên xinh đẹp cùng Đỗ Dần lạnh lùng kiêu ngạo bổ sung cho nhau, một đường đi tới, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.

Đi tới cửa ghế lô, bọn họ nghe được bên trong một ít tiếng nói chuyện, vì thế đẩy cửa đi vào, nhất thời bên trong phòng một mảnh yên tĩnh.

Hàn Xương nhảy dựng lên trước nghênh đón, một tay túm lấy một người, tươi cười sáng lạn: “Nào, ngồi xuống đi!”

Những người khác trong phòng đều cười vỗ tay, các nam sinh nhìn hai người, ngay cả sức lực ghen tị cũng không cách nào sinh ra, dù sao chênh lệch thật sự quá lớn, các nữ sinh nhìn hai người đều cảm thấy no mắt.

“Đỗ Dần, trước kia cậu đẹp trai như vậy tại sao phải che dấu? Cậu đã lừa dối chúng tôi suốt 3 năm rồi đó! Thôi nào, tôi kính cậu! Tôi cạn rồi, cậu tùy ý!” Người này cũng không dám nói phạt rượu cái gì hết.

Những học sinh đã học đại học được một năm rưỡi đều khác xa cấp 3. Trác Duyên biết rằng một cuộc tụ họp như thế này không chỉ là sự bồi đắp tình cảm đơn thuần như bữa tiệc cảm ơn cuối cấp ba mà còn hơn thế nữa. Phần lớn là dùng rượu và thức ăn duy trì một loại quan hệ nông cạn mà th0 tục, nhưng mối quan hệ này là điều mà tất cả mọi người đều nhắm đến.

Trác Duyên uống một ngụm rượu, nhìn người ngồi trong bàn liều mạng nở nụ cười lớn, đột nhiên cảm thấy thất vọng, cậu lấy cớ đi vệ sinh.

“Yến Tử, có phải cậu không vui không?” Hàn Xương đuổi theo vào phòng vệ sinh, đứng sau lưng Trác Duyên hỏi cậu.

Trác Duyên cười: “Tớ không có mất hứng, chỉ là nghĩ đến một số chuyện, nhưng mà Tràng Tử, sau này cũng đừng gọi tớ tới nữa.”

Hàn Xương vốn có ý tốt, hắn chỉ là muốn cùng Trác Duyên Đỗ Dần chơi đùa. Hơn nữa nhiều người như vậy đều là bạn học, hắn cảm thấy mọi người cùng nhau chơi rất náo nhiệt, nhưng hắn không nghĩ tới cục diện như vậy, thật ra hắn cũng rất không thoải mái.

“Yến Tử, thực xin lỗi.”

Trác Duyên biết tâm tư của hắn, đưa tay vỗ vai hắn: “Tớ biết cậu muốn kéo tớ và Đỗ Dần ra ngoài hít thở không khí giải sầu, tớ không trách cậu. Quay lại uống thêm vài ly nữa đi.”

Gần 9 giờ tối, bữa tiệc cuối cùng cũng tan.

Trác Duyên gọi điện thoại cho Lục Kinh, sau đó cùng Đỗ Dần và Hàn Xương đi qua đường. Đã lâu rồi cậu cũng không trở về, nhìn chợ đêm sau khi thành phố C phát triển cũng rất tốt.

“Yến Tử, cậu nhìn bên kia kìa!” Hàn Xương khoác vai Trác Duyên chỉ về phía con đường bên kia đường: “Tòa nhà tương đối cao trên nóc còn có một cái chén rượu lớn ở trong con phố đó là một quán bar, nghe người ta nói hoàn cảnh rất tốt, người pha chế cũng rất đẹp trai!”

Quán bar Cực Lạc, Trác Duyên sao lại không biết?

“Yến Tử, có muốn đi xem một chút không?”

Trác Duyên lập tức lắc đầu: “Không được, tớ muốn trở về.” Cậu nhìn về phía hai người: “Đợi lát nữa anh Lục sẽ tới, chúng ta đi dạo một vòng quanh đây đi. Đỗ Dần, có chuyện gì với cậu vậy?”

Đỗ Dần vừa rồi nhìn thoáng qua chén rượu lớn trên nóc nhà kia, đột nhiên cảm thấy một trận choáng váng, sắc mặt trắng bệch, một loại cảm giác tim đập thình thịnh.

***********************

- -----oOo------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện