Thích Sơn Vũ ngủ vô cùng ngon lành.Ngủ một giấc liền tù tì đến sáng hôm sau, ánh nắng chiếu qua khe cửa vào trong phòng vừa khéo chiếu lên mặt cậu, Thích Sơn Vũ mới mơ màng mở mắt ra.Cậu nhìn lên chiếc đèn trần hình tròn xa lạ, tinh xảo trên trần nhà, đầu cứ ong ong không biết rõ được rốt cuộc là mình đang ở đâu hay đã xảy ra chuyện gì.Thích Sơn Vũ trở người, lẳng lặng mà ngửa mặt nằm trên giường, đợi đến lúc cơn đau đầu và cảm giác mông lung giảm bớt một chút, cậu mới nhớ lại một chút việc vụn vặt xảy ra vào ngày hôm qua.Cậu nhớ là mình uống say bí tỉ trong quán bar gay, hình như sau đó gặp một người đàn ông lạ mặt nhận ra cậu, nói muốn đưa cậu đi, mà cậu lại đi theo người ta vào khách sạn thật… sau đó thì?!Thích Sơn Vũ ngồi bật dậy, cúi đầu mà nhìn bản thân mình một chút.Áo khoác đã biến mất, cúc áo sơ mi đã bị mở ra hết, nhưng cậu vẫn đang mặc quần nghiêm chỉnh, chỉ là thắt lưng không cánh mà bay mất.Đầu Thích Sơn Vũ như đang bị mười lăm cái búa đánh vào, chóng mặt đến quay cuồng.Cậu chui ra khỏi đống chăn lộn xộn, đang định xuống giường thì thấy có một người đang nằm trên thảm trải sàn ở bên giường.Người đó nằm quay lưng về phía cậu, co ro trên thảm trải sàn, hai tay bị trói sau lưng, từ góc độ của Thích Sơn Vũ vừa đúng bị mép giường che mất, không thấy rõ lắm là bị sao.“Này, anh sao thế?”Thích Sơn Vũ vội vàng nhảy xuống giường, lật người đang nằm trên đất lại, thấy anh nhắm nghiền hai mắt, cậu lập tức đưa tay dò thử hơi thở, phát hiện anh vẫn hô hấp đều đặn thì mới thở phào một hơi.Đó là một người đàn ông hơn hai mươi lăm tuổi, mặt mũi rất dễ nhìn, cho dù là nhìn dưới tiêu chuẩn như thế nào thì cũng kết luận về bốn chữ “Vô cùng tuấn tú”.
Thích Sơn Vũ khẳng định bản thân không quen biết anh, nhưng cậu cứ cảm thấy là hình như có chút quen mắt.Mà bây giờ, hai tay người đàn ông đẹp mắt này đang bị trói ngược ra sau, buộc vào chân giường, mà công cụ trói anh lại là thắt lưng của mình!Trán cảnh sát Thích đổ đầy mồ hôi lạnh, chắc là đã đoán được tối hôm qua mình đã làm cái gì.Cậu vội vàng tháo thắt lưng ra rồi vỗ vỗ lên mặt đối phương: “Này, tỉnh lại, mau tỉnh lại.”Liễu Dịch chịu đựng đến gần sáng thì mệt quá mà ngủ thiếp đi, lúc bị Thích Sơn Vũ tát cho mấy cái thì mới khó khăn mà tỉnh lại.
Anh ngủ trong tư thế hai tay bị trói ra sau cả đêm, giờ cánh tay anh đã từ tê rần trở thành đau nhức, giờ thì hoàn toàn tê liệt, dù đã được thả ra nhưng chắc chắn còn lâu mới cử động lại được.Anh vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt làm cho anh hận đến nghiến răng của Thích Sơn Vũ.
Anh không hề do dự mà muốn đưa tay đẩy ra, nhưng vừa cử động một chút đã cảm thấy mình không thể cảm nhận được sự tồn tại của tay mình nữa.“Tên khốn kiếp này…”Anh đè thấp giọng, dùng toàn bộ sức lực mà khống chế lại cơn giận đang muốn bùng phát: “Còn không đỡ tôi dậy đi? Tay tôi không cử động được!”Thích Sơn Vũ vội vàng đỡ người đó dậy, lo lắng mà hỏi một câu: “Anh không sao chứ?”“Cậu thử bị trói trên đất một đêm xem!”Cũng không biết là có phải vì ngủ trên đất không có gì đắp hay không mà Liễu Dịch cảm thấy hơi lạnh, anh cảm giác như thái dương mình đang giật giật, họng khô khốc vô cùng khó chịu.
Anh đè nén cảm giác vừa đau đớn mà vừa tê dại đó đi, cố gắng hoạt động hai cánh tay: “Vẫn may là tay tôi có vẻ chưa tàn phế.”“Xin lỗi…”Thích Sơn Vũ tự biết mình đuối lý, nói năng cũng hơi lắp bắp: “Nhưng mà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao tôi lại ở đây?”Thực ra cậu còn muốn hỏi tại sao cúc áo của tôi lại bị tháo ra hết vậy? Anh muốn làm