Nghe thấy câu hỏi của Liễu Dịch, An Bình Đông bày ra một biểu cảm rất khó xử.
Thích Sơn Vũ nhìn người hợp tác của mình, khẽ hắng giọng một cái rồi nói: “Chúng tôi đã gọi điện thoại cho người nhà của Tô Nhuế Nhuế, bố cô ấy đang ở thành phố T, nói là nhanh nhất cũng phải tối nay mới đến nơi được.
Trong nhà cô ấy chỉ có một cô giúp việc lớn hơn cô ấy mấy tuổi, nghe được tin Tô Nhuế Nhuế chết thì bị dọa sợ phát khóc nên không nói ra được chút thông tin nào hết.
”“Phụ huynh ở thành phố khác sao?”Liễu Dịch nhíu mày, giống như cảm thấy bất ngờ: “Họ lại để cho cô con gái đi học trong trường nội trú một mình sao? Đúng là mấy người không làm tròn trách nhiệm của bố mẹ mà.
”Thích Sơn Vũ gật đầu rồi nói thông tin họ điều tra được cho Liễu Dịch: “Mẹ ruột của Tô Nhuế Nhuế mất vì bệnh tật từ sớm, mấy năm trước bố cô ấy đi thêm bước nữa, rồi sinh cho cô ấy một cậu em trai.
Giờ cô vợ hai đang đưa con trai đi buôn bán ở thành phố T, để cho một mình cô ấy ở lại thành phố Hâm Hải để học cấp ba.
”Liễu Dịch nghe thấy lời của Thích Sơn Vũ, anh không nhịn được mà nhíu chặt mày.
(Truyện được dịch bởi Vitamin C, đăng tại d truyen.
com)Bố không quan tâm đến cô gái đó, mẹ kế còn sinh thêm một cậu em trai nữa, Liễu Dịch rất lo lắng khi cô gái có hai người bố mẹ không có trách nhiệm như vậy, anh lo rằng họ sẽ khó mà thuyết phục được người đại diện theo pháp luật của Tô Nhuế Nhuế để khám nghiệm thi thể cô ấy.
Ngay lúc này thì cửa phòng làm việc mở ra, chủ nhiệm Trần Ngọc đưa hai người mặc đồng phục nữ sinh đi vào.
“Em này tên là Lâm Uyển, là lớp trưởng của lớp tôi.
” Trần Ngọc chỉ vào cô học sinh nữ tóc ngắn, dáng cao gầy đứng bên tay trái, rồi lại chỉ vào cô học sinh thấp nhỏ, gầy guộc, tết tóc hai bên đứng bên tay phải bà ta rồi nói: “Em này tên là Thẩm Quân Đình, là bạn cùng phòng với Tô Nhuế Nhuế.
”Ngược lại với cô lớp trưởng bình tĩnh, thoải mái, Thẩm Quân Đình lại vô cùng thấp thỏm, lo lắng.
Cô lớp trưởng ngẩng đầu, ưỡn ngực nhìn lướt qua mọi người trong phòng, cuối cùng mỉm cười với hai vị mặc đồng phục cảnh sát mà giới thiệu: “Cháu tên là Lâm Uyển.
”“Ngồi xuống đi, bọn chú muốn hỏi bọn cháu một số chuyện.
”Thái độ của An Bình Đông khi đối xử với hai cô học sinh ôn hòa hơn rất nhiều, cũng xua tan bớt khí thế bức người của mình, giọng điệu nói chuyện rất dịu dàng: