Một tiếng sau, chiếc xe đã đi vào Khoa Giám định tư pháp của Viện Nghiên cứu.Viện Nghiên cứu cách Cục Cảnh sát chưa đến một cây số, với độ dài chân của Thích Sơn Vũ thì không cần mười phút đã đi đến nơi rồi.
Vì vậy nên Thích Sơn Vũ không định mượn con xe yêu của Liễu Dịch để đi về nữa, sau khi đậu xe xong thì cậu tự mình quay về cục.Liễu Dịch đưa hai cậu học trò về Khoa Giám định bệnh lý, sau đó lập tức uống hai viên thuốc cảm.Nửa tiếng sau, không những anh không cảm thấy bớt choáng váng mà dường như càng nghiêm trọng thêm, cuối cùng anh không thể nào cố gắng chống cự thêm được nữa.Dù sao vẫn chưa có kết quả khám nghiệm tử thi của Tố Nhuế Nhuế nên giờ cũng không có gì làm, vì vậy Liễu Dịch bảo học trò Giang Hiểu Nguyên của mình ở lại trông chừng phòng nghiên cứu, còn anh thì quay về nhà.*Sau khi Liễu Dịch về đến nhà, anh như cạn kiệt sức lực, không còn chút sức nào để rửa mặt hay làm gì nữa, chỉ cởi áo khoác của mình ra rồi chui vào trong chăn, trực tiếp ngủ mê man trên ghế sô pha.Anh cũng không biết là mình đã ngủ bao lâu, đến khi anh tỉnh lại thì căn phòng đã tối om, chỉ có chút ánh đèn đường le lói hắt qua khe cửa sổ nói cho anh biết giờ đã là buổi tối.“Vãi… Chắc chắn là bị sốt rồi.”Dựa vào những triệu chứng toàn thân tê nhức, đầu choáng váng như muốn nứt ra, trán nóng đến mức có thể luộc chín trứng gà, còn có cảm giác lạnh cóng, không cần đo nhiệt độ cơ thể thì Liễu Dịch cũng biết được chắc chắn nhiệt độ cơ thể mình đang cao đến mức dọa người.Anh run lẩy bẩy, vươn tay ra khỏi chiếc chăn đang quấn bên người, lục lọi trên bàn trà một lúc thì mò được điện thoại của mình, sau đó anh mở tin nhắn rồi gửi cho cậu bạn Tiết Hạo Phàm một tin nhắn cầu cứu: “Michael, tôi sốt rồi, nhờ cậu mua hộp Bách Phục Ninh* đến đây với, nhanh lên, tôi ở nhà chờ.”(*Bách Phục Ninh: một loại thuốc giảm đau, hạ sốt.”Truyện được dịch bởi Vitamin C, đăng tại d.
truyen.
com)Sau khi ấn gửi tin nhắn, anh tiện tay vứt điện thoại lên trên bàn trà, anh vừa chạm đầu vào ghế thì đã ngủ thiếp đi.Liễu Dịch chỉ cảm giác là mình vừa chợp mắt ngủ một chút thôi thì đã nghe thấy tiếng chuông cửa kêu lên như phát điên, cứ “kính kong” mãi không chịu ngừng.Anh miễn cưỡng mà cố mở đôi mắt nặng trĩu ra, quấn chăn mà nhìn cánh cửa tối đen trước mặt một hồi lâu, tiếng chuông kéo liên tục mới kéo anh ra khỏi cơn mê man.
Anh nhớ ra vừa nãy mình có gửi tin nhắn cho Tiết Hạo Phàm, bảo cậu ta đưa thuốc đến cho mình.Vì vậy Liễu Dịch cố gắng tỉnh táo, lảo đảo mà đứng lên, mò mẫm đi đến trước cửa phòng, anh muốn đáp lại tiếng chuông nhưng vừa mở miệng ra thì phát hiện cổ mình như đang bị thiêu đốt, không thể nào nói được tiếng nào.- Được rồi, được rồi, tôi tỉnh rồi, đang đi mở cửa cho cậu đây.Liễu Dịch vừa lặng lẽ trả lời trong