Ai thấu chăng ý đồ của ta? Ai biết được ta đang nghĩ gì. Châu Hạ Anh mưu mô xảo quyệt đang ngấm ngầm đề ra kế hoạch "Osin hoá mĩ nam".
Hà hà, tôi là người ưa tươm tất nhưng rất lười dọn dẹp. Nhìn tiểu mĩ nam trước mặt rất có năng khiếu dọn dẹp nhà cửa (đã chứng minh vừa rồi). Cho nên, há há, cậu ta sẽ ở đây bao lâu cũng được, được ăn mặc tử tế, cuộc sống no đủ, nhưng... Bù lại số tiền cậu ta đang tiêu xài sẽ được tôi ghi chép lại, và phải làm osin không công trả nợ cho tôi. Ố yè, quá sáng suốt đi chứ. Vừa đỡ tốn công dọn dẹp, vừa được ngắm pretty boy mỗi ngày, còn gì sướng hơn bằng! Ôi dào, ngày tháng sắp tới chắc thú vị lắm đây!
Tôi ngồi, mang theo một ý tưởng táo bạo (mà bệnh hoạn) đó trong lòng. Nhưng... Vì sao phải là 100 ngày?
- Saitoh Ken!
Ken ngước mặt, chờ ý.
- Cậu có thể cho tôi biết là vì sao là thời hạn 100 ngày và sao trách nhiệm đổ hết về tôi?
Hoàng tử mặc trường bào trắng đã cho tôi biết là: Tôi là một trong những người có sức mạnh mở cánh cổng không gian giữa truyện tranh và thực tại (giờ mới biết). Do tôi đã sơ suất kéo cậu ra khỏi thế giới của mình nên giờ đây Ken không có chốn nương thân. Để trở về Kôchi, theo quy định là cậu phải tìm ra tình yêu đích thực trong vòng 100 thì sẽ mở được cánh cổng bị phong ấn. Sau 100 ngày không tìm được người yêu mình thì...
- Thì sao? - Tôi hỏi.
Mái tóc nâu lắc đầu, không kể.
Vậy tức là tôi đã hại Ken rồi! Do tôi sao? Chỉ vì mấy giọt nước mắt đồng cảm?
Tôi suy nghĩ:
- Nhưng cậu đã có Kami rồi mà!
Saitoh Ken buồn rầu, ôm cuốn truyện "Thâm thù" trong lòng, nâng niu như châu báu.
Tôi cắn môi, đứng ngẫm một xíu. Sống một mình cô đơn đến mức tôi hay khóc một mình, tôi thèm có ai để trò chuyện đến phát điên. Hôm nay, tuy cậu mang cho tôi nhiều phiền phức nhưng quả là tôi cảm thấy mình vui hơn hẳn. Nếu giúp được cậu là một điều tốt thì Hạ Anh sẵn lòng giúp đỡ. Duy, không phải cậu muốn ở không là được, tôi sẽ tính phí sinh hoạt đấy.
"Tôi sẽ bám theo cô để bắt cô thành người làm chứng, người xác minh được sẽ có người yêu tôi thật tâm. Lúc đó, mấy giọt nước mắt của cô mới có tác dụng đưa tôi trở về." - Ken cũng đứng dậy, đôi mắt mang theo những ánh nhìn khẩn thiết, lại chờ đợi, hi vọng.
- Với một điều kiện. - Tôi chắp tay sau lưng, đi vòng quanh chàng trai. - Cậu...sẽ là "nô lệ" của tôi trong suốt thời gian này. Tôi sẽ bảo trợ cậu về nơi ở, ăn uống, sinh hoạt. Giúp cậu mang tìm ra "true love".
Saitoh Ken day môi, ngẫm nghĩ nữa. Xong rồi cậu làm dấu: "Tôi...đồng...ý!"
Well, well, well, tốt lắm. Sụp hố rồi nhé thỏ con! Đừng hối hận khi đã đồng ý nhé! Mà có để ai yêu thì yêu, đừng để Kami nổi máu Hoạn Thư rồi lại chui ra đây gây hoạ thì phiền lắm!
Tôi vỗ tay, hí hửng:
- Ok! Tốt lắm! Từ nay nơi đây là nhà của cậu. Và tôi - chủ của cậu. Nhớ nhé Ken. Ngoéo tay một cái nào!
Rồi tôi kéo lấy tay Ken, dạy ngoéo tay.
- À, quên mất! Chúng ta cùng đi mua quần áo khác cho cậu thôi. Đừng có mặc cái bộ không giống người ngợm của thời này. Trông cậu cứ như người mặc cổ trang xuyên không đến vậy. Nào, đợi tôi thay quần áo rồi ta đi nhé!
Xong rồi tôi véo bầu má trắng trẻo kia một cái. Vui vẻ thay một bộ đồ thoải mái hơn để đi ra phố.
Con của một nhà ngoại giao và một nữ tiếp viên hàng không có xuất thân danh giá? Ừ, tuy tôi luôn được chu cấp một số tiền phải nói là kha khá nhiều để sinh hoạt trong một tháng. Số tiền ấy nếu tôi cứ xài đều đặn, không tiết kiệm, không ki bo, nhỏ nhặt, tính toán chi li thì tôi vẫn có thể duy trì nhịp sống trung học của mình thật tự do, không chạm đến cụm từ "thiếu hụt". Nhưng để sắp xếp cho một chuyến đi đến Ý xa xôi thì nhiêu đó đúng là... Quá ít ỏi. Tôi không muốn mở miệng xin cha mẹ, cho nên mới phải cân đo, đong đếm đồng tiền của mình nghiêm ngặt thế này. Ít bao giờ tôi dám sắm cho mình một chiếc áo mới, một cuốn manga hay là một tô phở đặc biệt ở một quán trứ danh ngoại trừ khi mình đạt được thành tích tốt nhất trong học tập. Đôi khi, dịp hè, hay những khi có tuần nghỉ dài thì tôi sẽ đi tìm việc part-time. Valentine: bán hoa, xếp hạt giấy, xếp sao chẳng hạn. Trung Thu: đi bán bánh Trung Thu sale nè. Halloween: mở hàng nước trong dịp lễ hội ở trường. Lễ Nhà Giáo, Giáng Sinh: làm thiệp, gói quà, bán hoa. Tết: ra chợ hộ bán hàng sale nữa. Quanh năm: làm cộng tác viên vẽ tranh minh hoạ truyện cho mấy tuần báo, nhà xuất bản, làm hàng handmade. Đấy, tiền cứ vô túi đều đều. Đâu có gì khó nhọc đâu! Tại sao mình lại không thử làm những việc mình lại được trong tầm tay để tự trang trải cho đời sống học trò hay chi tiêu vụn vặt của mình? Điều đó đơn giản thôi mà, chỉ cần mình nhín xíu thời gian trong quỹ "ăn chơi" của mình ra thì ok thôi!
Tôi chọn một chiếc váy hồng dài qua gối - màu mà tôi thích nhất. Đi cùng cái kính cận to bản và mái tóc ngắn, xù, hoe hoe vàng. Trông giống một nàng Vintage lắm nha. Thực ra tự nhận mình cũng ra nét dễ thương lắm chứ bộ! Mắt to nè (bị em kính to che mất rồi), mũi cao giống cha, môi nho nhỏ (y hệt mẹ), da trắng (Saitoh Ken như muốn trắng hơn! GATO!), thiếu xíu về khoản vòng 1 thôi (cái này thì dùng thủ thuật độn thêm thì chả ma nào biết). Hì hì, nói chung là ổn tất.Cảm ơn khi con đã mang nhiều nét giống cha mẹ rất nhiều!
Cứ thế, tôi thích thú ngắm mình trong gương ở trong toilet, vừa viết ra list phải mua sắm cho "osin bé nhỏ".
*
* *
Bóng đêm chạm rõ ràng, đáp trên nền đất nâu đen. Tất cả bị quấn tròn trong một chiếc khăn len sẫm màu, xanh tím. Những áng mây xốp phồng cũng mang chiếc áo u tối cùng vũ trụ, điểm thêm trên những vạt áo dài là những vì tinh tú sáng lấp lánh, như là kim cương. Không khí cuối thu hơi se, ắt là sắp đón một đợt đông lạnh cùng gió bấc về. Những tán lá vàng rộm này sẽ ở yên trên cành bao lâu nữa khi từng ngày, cái cơn gió ùa ngang mỗi quyết liệt hơn, mang theo mùi se sắc, lạnh lùng, của đông? Không khí ấm, chạy đều, lan mơn mớn, đánh động rất khẽ những xúc giác của người. Rất êm.
Tôi ra khỏi toilet, lấy cái ví, rồi huýt lấy vai Ken, bảo cậu cùng đi.
Không biết có hoa mắt hay không, khi tôi quay mặt đi, từ tấm gương khảm trên tủ áo phản chiếu gương mặt tuyệt mỹ kia, đứng phía sau tôi. Hình như Ken đã cười. Cách cười rất lạ, như đắc thắng, trông rất xảo, lạ lẫm. Chắc là tôi hoa mắt, vì tôi là đứa có tiền sử bị quáng gà mà, thêm đôi