Edit: Rei
Beta: TrinhTrinh
Năm mới đến cả thôn liền náo nhiệt hẳn lên. Mấy ngày trước giao thừa lục tục bắt đầu có nam nữ trẻ tuổi làm công ở ngoài về thôn. Vương Viễn đến bến cảng liền nhìn thấy chuyến thuyền lui tới đảo mỗi ngày cũng gia tăng, mỗi một chuyến đều ngồi tràn đầy. Buổi tối giao thừa trên quảng trường bày tiệc ngoài trời, mỗi nhà ra hai, ba món ăn, người cả thôn đều đến ăn trên quảng trường. Dụ Phong đem chương trình sắp xếp lúc trước ở trong quân doanh ra, sân khấu liền đặt ở phía tây quảng trường, nơi đó dựng một cái bàn, kéo tấm lụa đỏ, để mấy đứa con gái đứng ở phía trên khiêu vũ ca hát.
Lửa trại đốt trong quảng trường, củi gỗ xếp thành núi nhỏ, là do các tiểu chiến sĩ nhặt được trong rừng cây, không rõ là lấy gỗ gì đốt, ngọn lửa nhảy cao như muốn tới giữa không trung, cháy đến nổ tung, tuôn ra tia lửa lẻ tẻ. Vương Viễn đứng ở hải đăng nhìn ra xa xa, tình cảm phức tạp trong lòng khi nhìn thấy lửa cháy liền thông suốt lại, tại trong ngọn lửa to lớn này dần trở nên an ổn hơn.
Dụ Phong ngồi bên cạnh nướng cho hắn một cái đùi gà, bôi đến đầy dầu, cười nói, “Dì cũng thật nhẫn tâm, ăn tết rồi mà vẫn không thể cùng đi qua chơi, giao thừa đến ông lão trực bến cảng kia đều đi uống rượu, chỉ có em còn phải ở chỗ này thủ vững cương vị. Tôi xem hàng năm Cctv phỏng vấn cái gì bộ đội biên phòng, hẳn là cho em một cái ống kính. Thế nào cũng phải thêm gấp đôi lương.”. Xin hãy đọc truyện tại _ TR ÙMtruyện. c om _
Vương Viễn nghe không hiểu, “Cái đống lửa kia thật cao.”
“Cao chứ, tôi nói với bọn họ, nhất định phải đốt mạnh mạnh, sang năm có điềm tốt, chúng tôi từ tối hôm nay đốt cho tới mùng một đầu năm. Hưng hưng thịnh thịnh vượt qua một năm.” Dụ Phong cắn một khối thịt xuống, xem xét bên trong chín chưa, liền với lấy cái dĩa đặt lên đưa tới, “Thừa dịp nóng ăn đi, thịt nướng than không khói đấy, một năm chỉ có một lần thôi.”
Vương Viễn cười hì hì tiếp nhận cái dĩa bắt đầu gặm. Dụ Phong hơn bảy giờ tới, mang theo một con gà một túi nấm, củ cải, cải xanh lung ta lung tung, còn bảo hắn đi tìm chút dầu, lấy một chút than với lưới sắt nướng. Quảng trường bên kia thì ăn chung nồi, bọn họ bên này liền mở tiêu chuẩn cao nhất. Nguyên liệu mật, đường, muối đều có, hiển nhiên là trước đó chuẩn bị xong, tự mình động thủ ăn no mặc ấm.
Xa xa truyền đến tiếng nhạc, bay tới gò cao chỉ còn lại có một chút dư âm. Vương Viễn gặm đến bên miệng đều thoa lên một vòng mật đường, không còn biết trời đất đâu nữa, chỉ biết dùng chân đánh nhịp. Dụ Phong đưa cho hắn tờ giấy ăn, “Nghe cái gì mà hài lòng như thế.”
“Bên kia có âm nhạc, tỉ mỉ nghe liền có thể nghe được.”
Dụ Phong đem điện thoại di động mở ra, dằn vặt nửa ngày mới tìm được sóng nối internet, mà chỗ này tín hiệu lại không tốt lắm, yếu đến rất lợi hại, Dụ Phong đem điện thoại di động thả ở trên bàn bên cạnh cho hắn xem, “Có chút yếu, điều kiện như vậy, chấp nhận một chút.” Vương Viễn không chút nào để ý, cảm thấy được y đặc biệt lợi hại, “Cái này có thể làm TV xem?”
“Đương nhiên có thể. Bằng không tôi mua cái màn hình lớn như thế làm gì nha, phim truyền hình điện ảnh đài truyền hình đều có thể xem. Bất quá chỉ là phải tốn nhiều ít tiền là được rồi. Hình ảnh tạm được, em nếu chê nhỏ lần sau ca mang cho em cái máy vi tính lại đây.”
Vương Viễn lắc đầu, ôm điện thoại di động xem. Bên trong là Tống Tổ Anh hát, vũ đài đặc hiệu rực rỡ, ánh đèn rất lớn, Tống Tổ Anh như minh châu ban ngày cẩm tú huy hoàng, vừa mở miệng Vương Viễn liền nheo mắt lại gật gù đắc ý lắc lư theo. Dụ Phong nhìn mà buồn cười, oán thầm trong lòng, ca ca em đều gặp qua Tống Tổ Anh vài lần, xác thực đẹp đẽ đại khí, nhưng em mới mười tám tuổi lại đi yêu thích ca sĩ già như thế làm gì nha? Vương Viễn không để ý tới y, hừ hừ nửa ngày, nhìn thấy Tống Tổ Anh đi xuống, đổi thành một tiểu minh tinh hắn không nhận biết lên, hắn mới đem điện thoại di động đưa trả cho Dụ Phong, “Phong Ca, cái này là ai?”
Dụ Phong cũng không quen biết, “Chưa từng thấy, có thể là tiểu minh tinh mới nổi đi. Đừng cầm xem nữa, ăn đi. Nguội ăn không ngon. Điện thoại di động thả trên bàn xem.”
Mẹ Vương bưng ít đồ lại đây cho con trai, nhìn thấy Dụ Phong cũng ở, sắc mặt vốn còn có chút bận tâm liền trở nên hoà nhã, “Mới vừa hỏi một vòng nhóm cán bộ Dụ đội trưởng chạy đi nơi nào, thực sự là đã làm phiền cháu, còn phải lo cho A Viễn.”
Dụ Phong không ngần ngại chút nào, “Cháu cũng không thích chỗ nhiều người mới tìm cái chỗ trống chui, không nhiều việc lắm. Ngài ngồi. A Viễn không muốn ngài đi xa lại đây như thế mới để cho ngài ở nhà, kết quả vẫn tới. Ngài cũng ăn chút đi, bên ngoài lạnh, ăn chút nóng hàn khí không dễ dàng tiến vào.”
Mẹ Vương ăn không được đồ nướng, nên cũng không ăn. Đem đồ vật trong tay thả xuống liền trở về. Vương Viễn đưa bà một đoạn đường, lúc trở lại liền thấy Dụ Phong đang thu thập chậu than cùng rác thải. Trên bàn đặt một bát mì nóng trộn thịt vụn thật to. Dụ Phong nói, “Vừa hâm nóng một chút, buổi tối cũng không có ăn món chính, dì vừa vặn đưa mì sợi lại đây em cũng ăn một chút đi.” Vương Viễn cầm bát đưa đôi đũa cho y, “Phong Ca cũng ăn chút, nhà chúng tôi tết đều ăn mì.” Dụ Phong trên tay cầm một túi rác thải không có tay trống, chuyển đầu há mồm, “Không tay.” Vương Viễn liền gắp mì sợi đưa vào miệng y.
Đã muộn lắm rồi. Vương Viễn lấy ra một bộ dây thừng an toàn dự bị cùng với đèn pha, lôi kéo Dụ Phong leo lên đỉnh tháp.
Không được một lúc trong thôn bắt đầu tắt khói lửa, còn phóng pháo hoa thủ công kiểu cũ, không bay được rất cao, ở giữa không trung nổ tung trong nháy mắt liền rơi xuống. Vương Viễn trong tay còn cầm một cái, bên ngoài là bao một ống tròn, phía dưới lộ ra một đoạn sợi bông ngắn ngủn là ngòi nổ, kéo sợi bông ngắn ra là thuốc nổ bay ra ngoài, làm một đường parabol nổ tung một đám tia lửa rất nhỏ màu vàng, nhiều hoa tuyến nhỏ vụn lập loè dần dần rơi biến mất. Dụ Phong nắm tay của hắn, đem kia kíp nổ mở ra, món đồ kia còn có chút sức giật, chấn động đến mức Vương Viễn lui về phía sau một chút, Dụ Phong ôm bờ vai hắn, xem đóa hoa nhỏ kia dần ngã xuống rồi tắt lụi.
“Còn bao lâu nữa mới bật đèn?”
“Hừng đông, mùa đông là bảy giờ, mùa hè là sáu giờ rưỡi.”
Dụ Phong sờ sờ đầu của hắn, “Cực khổ rồi.”
Vương Viễn cười cười không lên tiếng. Dụ Phong nắm tay hắn khoát lên trên tay vịn, nghe âm thanh pháo trúc từ xa truyền tới.
Quá mười hai giờ.
Đầu năm Dụ Phong phải vội vàng chuẩn bị nghênh tiếp một nhóm tiểu chiến sĩ mới. Vương Viễn bồi mẹ cúng tổ tiên, đều là chuyện lớn.
Người trong thôn cúng tổ tiên cũng là hoạt động tập thể, từng nhà bài vị đều được đặt bên trong từ đường, thay phiên đi dập đầu lạy thắp hương tiến cống. Vương Viễn đỡ mẹ đứng trước hủ tro cốt của ông bà cùng cha, cuối người dập đầu đốt nhan, từ bên trong đi ra nhìn thấy con trai cùng con dâu Triệu gia đã trở lại, phụng bồi cha mẹ đang cùng một nhà Lục Phúc nói chuyện. Vợ Lục Phúc dắt con trai nhỏ, đứa bé hơn ba tuổi, đi đường lung lay lắc lư rất đáng yêu. Mẹ Triệu gia còn liên tiếp đùa hắn, đối với con dâu mình nói, “Con xem nhà người ta một chút, cũng nhanh chóng có bầu đi. Sinh cháu cho ta giữ.”
Vợ Lục Phúc lớn lên xinh đẹp, là một người học qua cấp ba, cha cũng là cán bộ thôn. Cô thấy Vương Viễn liền chào hỏi, “A Viễn! Dì! Năm mới vui vẻ.”
Mẹ Vương nhìn thấy trẻ con liền yêu thích, móc một bao lì xì ra, “Tể tể ngoan, năm mới tốt lành.” Đứa bé kia không sợ người lạ, cầm lấy tay của bà liền mút, một đám người lớn nhìn cười. Vợ Lục Phúc nhanh chóng vuốt tay con trai nhỏ ôm bé lên, “Mới nói con ngoan lại đi kéo tay bà mút, ngày đầu tiên năm mới làm vậy là không lễ phép.” Mẹ Vương không trách móc, “Trẻ con đều là như vậy, cháu đừng nói nó. Chờ vợ A Cường sinh bà bà cháu liền cao hứng.”
Mẹ Triệu gia cũng cười, “Bọn họ bận bịu làm công, không muốn sinh, tôi chính là gấp cũng sốt ruột.”
Mẹ Vương hỏi, “Còn trẻ gấp cái gì, thế nào không thấy Trăn Phương?”
Triệu Trăn Phương từ lần trước bắt thuyền cục hàng hải đi sau đó đã không trở lại. Triệu gia vừa bắt đầu huy động toàn thôn đi tìm con gái, lâu không tìm được cũng không ai nguyện ý cả ngày đâm đầu vào trong rừng cây soát, sau đó coi như là mất tích. Mẹ Triệu gia thương tâm rất lâu.