Edit: Rei
Beta: TrinhTrinh
Vương Viễn sửng sốt.
Nữ nhân kia ở bên cạnh hắn khóc la đòi chết đòi sống, cũng đã kinh động đến thôn dân. Chồng cô ta mặt mày hung tợn giơ lên nắm đấm chất vấn, “Mày làm gì mà đánh người?”
Vương Viễn tránh thoát nắm đấm đập tới, chỉ vào nàng dâu ta nói một cách lạnh lùng, “Nàng sỉ nhục tổ tiên.”
“Tôi không có!” Nữ nhân ỷ có chồng ở bên liền cắn ngược lại một cái, “Các người hỏi A Trân một chút, vừa nãy tôi có nói xằng bậy hay không? Cậu ta đánh người mà còn đổ lỗi cho người khác!”
“Đúng vậy, bọn tôi có nói cái gì sai đâu? Tam muội chỉ nói quan tài trưởng thôn tốt, là mua trong đất liền, mơ ước thôi mà, Vương Viễn! Cậu đánh nữ nhân rồi mà còn có mặt mũi nói chuyện à!”
Vương Viễn miệng không thể nhanh hơn hai người đàn bà này, mặt trầm xuống, làm bộ muốn tát thêm một cái nữa.
“Buông tay!” Lý Vĩnh Bân đẩy đoàn người ra lên tiếng ngăn lại, “Vương Viễn cậu làm gì? Đây là tang lễ! Có còn quy củ chút nào hay không, buông tay!”
Vương Viễn nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn hai nữ nhân kia.
Cô vợ kia chống eo, vênh vang đắc ý thối một tiếng, “Phi, đồ cái thứ mất nết do đàn bà dưỡng nên.”
Vành mắt Vương Viễn muốn rách ra, nắm đấm vung lên, điên rống lên một tiếng. Cô vợ kia sợ đến lui hai bước, “Cậu cậu cậu cậu muốn làm cái gì? Tôi cho cậu biết a, đừng tưởng rằng là tôi sợ cậu nha!”
Ánh mắt Vương Viễn như là con thú hoang vô cùng căm phẫn, lệ khí mười phần.
Lý Vĩnh Bân tới khuyên giải, “Được rồi, ông cụ còn nhìn đây, vừa đánh vừa gây nhìn giống cái gì? Lại đây dâng nén hương đi, cùng ông cụ nói lời chào, lần gặp mặt cuối cùng rồi, chung quy phải hòa hòa khí khí mới xong chứ?”
Di ảnh ông cụ yên lặng nhìn hắn, viền mắt Vương Viễn lập tức liền đỏ, bụp bụp dập đầu ba lần, một mực cung kính cắm nhan. Dì Thanh đỡ hắn lên an ủi hai câu, hắn rũ đầu xuống biểu tính rất oan ức.
Hòa thượng đầu trọc niệm làm pháp sự. Chuyện này ở trên đảo được gọi là lễ mở cửa, làm trong bảy tuần đầu tiên, ấn theo thế hệ trước nói cúng tuần mở cửa âm phủ đưa tiễn người chết ra đi, do pháp sư mở cửa, cửa mở thật tốt, con đường sau đó cũng đi được thuận lợi. Cửa mở không được, trở thành u hồn oán quỷ lưu lạc nhân gian thì vô duyên luân hồi tái thế.
Mấy lời này là lúc nhỏ Vương Viễn nghe cha mẹ nói, trong lòng hắn vẫn luôn tin tưởng điều này. Khi còn bé hắn từng xem tang lễ của một cụ già, đại hòa thượng kẹp hai đạo bùa châm lửa giương lên đỉnh đầu, một đạo trên không trung tức khắc bị đốt thành tro, một đạo chậm rãi bay xuống, không chút nào tổn hại, sau đó tiểu hòa thượng sẽ đem tấm bùa đầy chữ vàng còn dư lại kia dán vào quan tài cùng hũ tro cốt. Nhưng đó là một lần cuối cùng, sau đó không thấy nữa, hiện tại cũng không thể làm một bộ hư huyễn gì đó được, trong thôn đều đã được học tập tri thức khoa học hiện đại, vứt bỏ tư tưởng phong kiến mê tín, nên chỉ tìm cái hòa thượng đọc kinh siêu độ, lễ mở cửa cũng theo đó mà đơn giản hoá.
Tang lễ đã xong. Nam nhân nhấc quan tài đến phòng hỏa táng sau từ đường để hoả táng. Dì Thanh mắt thấy quan tài bị đẩy mạnh vào lò, cuối cùng nước mắt cũng rơi xuống, Trung ca ở bên cạnh đỡ, quay mặt qua một bên không nhẫn tâm xem. Có người duỗi dài cổ nhìn chằm chằm lò lửa, ngọn lửa đỏ ngầu như chậu máu toát ra từ bên trong cái miệng lớn, nuốt quan tài một cái, bảng gỗ dày như vậy trong chốc lát cũng liền bị đốt thành tro.
Vương Viễn đứng bên cạnh lò, khí nóng thổi vào mặt, nóng đến gương mặt đầy mồ hôi. Trong đôi mắt hắn như có vầng mặt trời, cái loại đỏ đó, đỏ đến mức trắng bệch, trắng đến phát sáng, hóa thành một mảnh mê muội.
Đại hòa thượng cầm hũ tro đã đậy kín đưa cho dì Thanh, bà cụ tay run run tiếp nhận.
Đoàn người vẫn chưa tan, Vương Viễn đã không có tâm tư ở lại.
Dụ Phong sáng sớm tổ chức chiến sĩ đi huấn luyện ở dã ngoại, ở trong rừng cây nhỏ chạy bộ mang theo phụ trọng ba mươi kg, một đám tiểu chiến sĩ bị y huấn luyện thở hồng hộc chạy không nổi. Nhâm Hoài Sinh đứng ở một bên đầy hứng thú xem, “Mới sáng sớm đã làm mấy chuyện thất đức này cậu cũng không sợ bị bọn họ ghi hận à.”
“Chỗ này lại không có hoạt động vui chơi giải trí gì, nếu không dẫn đi ra hoạt động gân cốt, một đám người cả ngày ở trong ký túc xá lấy điện thoại di động lên mạng làm cống hiến cho kinh tế quốc gia, vạn nhất kiểm tra đột xuất, toàn bộ đều đến chơi với trứng luôn.” Dụ Phong nhìn tiểu chiến sĩ tụt lại phía sau rống một tiếng, “Nhanh lên một chút! Đuổi theo! Dây dây dưa dưa làm gì đây! Người về đích cuối cùng trực đêm!”
Nhất thời tiếng kêu than dậy khắp trời đất.
Nhâm Hoài Sinh cười cười, “Làm gì có kiểm tra đột xuất chứ, cái chỗ chim không thèm đẻ trứng với lại sắp ăn tết này, ai mẹ nó có tâm sự chạy đến nơi này?
“Năm mới đến nhanh như thế?”
“Hôm nay đã là đông chí cách năm mới còn có bao lâu đâu, năm nay cậu có trở về hay không?”
“Không về, cậu trở về đi thôi.” Dụ Phong hít hít mũi, “Hàng năm có ba đến năm chỉ tiêu trở về ăn tết, cậu nhất định phải chiếm một cái, tôi cũng không chiếm.”
Nhâm Hoài Sinh có chút ngượng ngùng, “Mẹ cậu cũng cam lòng? Nếu không tôi nói với ba tôi một tiếng cùng nhau trở về.”
“Thôi, bà ấy có người bồi thì không có vấn đề, tôi bây giờ là con trai tội thần, an phận mới tốt.”
Nhâm Hoài Sinh cười nhạo, “Đánh rắm! Phong kiến tư tưởng dư độc! Nhanh chóng cải tạo sửa đổi.”
Dụ Phong cười sang sảng, “Tôi phong kiến thế nào, bị lưu đày còn không cho oán hai câu?”
Huấn luyện dã ngoại tới buổi trưa liền kết thúc, Dụ Phong thu đội dẫn người về trại, dọn dẹp một chút việc vặt, đổi thân quần áo thể dục liền đến thăm mẹ Vương Viễn, còn ôm thêm hai hộp điểm tâm, nhiễu đến mức Vương Viễn còn có chút ngượng ngùng. Mẹ Vương vừa dán câu đối lên hai bên cánh cửa liền nhìn thấy một người trẻ tuổi dáng vẻ bất phàm nên có chút kinh hoảng, “A Viễn, vị này chính là…”
Dụ Phong nói, “A di chào ngài, cháu tên Dụ Phong, bằng hữu A Viễn, là bộ đội đóng quân trên đảo.”
“Mẹ, đây là Dụ đội trưởng của bộ đội đóng quân trên đảo, con đã từng nói với mẹ.”
Mẹ Vương vội vã nghiêng mình, “Chào quân đội, Chào thủ trưởng.”
Dụ Phong vội vàng đỡ bà, “A di ngài đừng như vậy, cháu không phải thủ trưởng, cháu trẻ như vậy làm sao có thể là thủ trưởng được, ngài gọi cháu là A Phong đi.”
“Mời ngồi mời ngồi, dì lấy cho cháu chút ăn vặt, A Viễn, mời Dụ đội trưởng ngồi đi con.”
Dụ Phong nhận lấy ấm trà chén nước trong tay bà, “Ngài ngồi ngài ngồi, cháu đến! Không cần lấy gì đâu ạ, cháu không quấy rối ngài đi? A Viễn và cháu quen biết lâu như thế cháu còn chưa tới viếng thăm ngài nên thấy rất băn khoăn.”
“Không quấy rầy, dì sao còn không thấy ngại để cháu đặc biệt chạy tới một chuyến chứ?”
“Nhìn ngài nói, ngài là trưởng bối, cháu là vãn bối, cháu đến thăm ngài là phải, có cái gì ngượng ngùng, không biết ngài yêu thích cái gì, nên cháu mang chút hạch đào mềm cùng bánh hạnh nhân đến, hoàn toàn đều là thủ công, không chất phụ gia, ngài nếm thử.”
Vương Viễn đi thẳng vào nhà bếp làm cơm, không ngần ngại chút nào vứt một mình Dụ Phong ở phòng khách.
Mẹ Vương thân thể không tốt, tinh thần cũng không đặc biệt đủ, đi đứng cũng không lưu loát, thấy Dụ Phong nhìn chằm chằm vào tư thế bước đi của mình, bà rất ngượng ngùng, Dụ Phong đỡ bà ngồi xuống, “Ngài muốn lấy cái gì thì nói với cháu, ngài ngồi đi, hay là nằm?”
Mẹ Vương vung vung tay, “Ngồi là tốt rồi. Cảm ơn a. Đợi lát nữa cùng nhau ăn cơm đi, lập tức làm xong này.”
Trong phòng bếp truyền ra âm thanh đang xào rau. Dụ Phong không yên lòng quay đầu lại liếc mắt nhìn, mẹ Vương cười cười, “Để cho nó đi làm, không có chuyện gì, mà không biết có hợp khẩu vị Dụ đội trưởng hay không.”
Y làm gì có cái gọi là không hợp khẩu vị chứ, Dụ Phong nói, “Ngài có thể ăn cháu có cái gì không thể ăn, bên này đồ vật ăn thật ngon, rất sạch.”
“Ừm, đúng là rất sạch.”
Dụ Phong nhìn chân của bà thấy cảnh sinh tình, “Cha cháu cũng đi đứng không tốt lắm, phong thấp rất dữ. Ngài vẫn tốt chứ?”
“Còn có thể, bình thường đi nhiều một chút là tốt rồi. Bên này ẩm thấp, phải đi nhiều một chút.”
Dụ Phong cùng bà ngồi một lúc, mẹ Vương giống con trai đều không quen xã giao, Dụ Phong nói đùa, “Tính tính cậu ấy rất thích hợp làm việc này.”
“A Viễn có lúc tính khí im lặng một ít, như cha nó, cháu không nên trách nó a.”
Dụ Phong buồn cười, “Dì sao lại nghĩ như thế, tính cách của A Viễn tốt vô cùng.”
“Tính