Hoa Châu Châu đưa Mộ Khánh Dương đến bệnh viện vừa đến cô gặp thuộc hạ của Dương Nguyên Khánh đưa Brian cùng Mộ Kiều Lam vào để băng bó vết thương cô liền trốn trong xe đợi bọn họ đi hẳn rồi mới đỡ anh vào bên trong.
Bác sĩ kiểm tra cho Mộ Khánh Dương xong liền quay người lại nói với Hoa Châu Châu:
"Bệnh nhân không sao chỉ là do không ăn uống nên mới bị kiệt sức mà ngất đi thôi một lát bệnh nhân tỉnh lại nếu không có gì thì người nhà có thể đưa cậu ấy về."
"Vâng! Cảm ơn bác sĩ." Hoa Châu Châu cười nhạt gật đầu nói. Bác sĩ rời đi Hoa Châu Châu bước đến gần nhìn anh rưng rưng nước mắt:
"Tại sao anh lại để bản thân mình kiệt sức đến như vậy? Đồ ngốc!"
Hoa Châu Châu lấy điện thoại của Mộ Khánh Dương gọi điện cho Từ Phương Hiểu:"Hân Hân! Tớ là Châu Châu đây cậu hãy đến bệnh viện ngay đi Khánh Dương đã bị ngất và đang nằm viện."
"Được! Được! Tớ đến ngay." Từ Phương Hiểu vui mừng chạy đi thông báo cho mọi người rồi cùng đến bệnh viện ngay.
Hoa Châu Châu bật cười một tiếng đột nhiên sắc mặt của cô thay đổi tay sờ sờ lên cổ mày nhíu lại cảm thấy khó chịu trong người cô nhanh chóng chạy đi vào trong nhà vệ sinh.
Bước vào nhà vệ sinh Hoa Châu Châu lấy ma túy ra hít hít xong cô bật khóc nức nở trong đấy. Từ Phương Hiểu, Vũ Quân Minh, Yến Quang cùng Tạ Thiên Trình chạy đến bước vào trong phòng bệnh thì nhìn thấy Mộ Khánh Dương đã tỉnh Vũ Quân Minh cất giọng hỏi han:
"Khánh Dương! Em không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?"
Mộ Khánh Dương cười nhẹ lắc đầu, Từ Phương Hiểu ngó nghiêng xung quanh rồi lên tiếng hỏi Mộ Khánh Dương:
"Anh hai! Châu Châu đâu rồi? Sao em lại không thấy cậu ấy đâu hết vậy?"
"Anh cũng đang muốn tìm Châu Châu từ lúc anh tỉnh lại anh đã không thấy cô ấy ở đâu hết." Mộ Khánh Dương lắc lắc đầu đôi mắt nhìn xung quanh tìm kiếm Hoa Châu Châu.
Hoa Châu Châu bước vào Từ Phương Hiểu ngay lập tức chạy đến khoác tay của Hoa Châu Châu tươi cười nói:"Ây da~ Cậu đã đi đâu vậy? Cậu lại làm mọi người lo lắng nữa rồi đấy xém chút nữa là mọi người lại chia nhau ra đi tìm cậu."
"Tớ chỉ là đi băng bó vết thương ở đầu lại thôi." Hoa Châu Châu nở nụ cười gượng đáp lại.
"Khánh Dương! Em có chuyện muốn nói với anh." Hoa Châu Châu nhìn Mộ Khánh Dương đôi mắt rất buồn bã, né tránh không thể nào nhìn thẳng vào mắt của anh.
"Hửm? Có chuyện gì em cứ nói đi." Mộ Khánh Dương vui vẻ cười tít mắt với Hoa Châu Châu.
"Chúng ta...chúng ta hãy chia tay đi." Hoa Châu Châu hít một hơi thật sâu ấp úng nói.
"Châu Châu! Em đang nói cái gì vậy? Chia tay cái gì chứ? Tại sao đột nhiên em lại muốn chia tay?" Mộ Khánh Dương thu lại nụ cười ngay tức khắc đôi mày anh nhíu chặt lại hỏi.
"Đúng đấy! Châu Châu! Cậu đang nói cái gì vậy? Tại sao cậu lại muốn chia tay? Chẳng phải cậu và anh tớ đang rất vui vẻ, hạnh phúc sao? Sao đột nhiên cậu lại muốn chia tay?" Từ Phương Hiểu kéo tay Hoa Châu Châu vô cùng kinh ngạc khi nghe Hoa Châu Châu nói thế.
"Châu Châu! Em đang đùa với anh đúng không?" Mộ Khánh Dương cảm giác lời nói của Hoa Châu Châu rất thật nhưng anh không dám tin chỉ có thể tự nghĩ rằng cô là đang đùa, trêu mình thôi.
"Em không có đùa em cảm thấy chúng ta không hợp nhau em cũng không xứng với anh nữa." Hoa Châu Châu né tránh ánh mắt của anh và tất cả mọi người.
"Cái gì mà không hợp, không xứng chứ? Chúng ta có chỗ nào không hợp nhau? Em có điểm nào không xứng với anh chứ?" Mộ Khánh Dương nhìn thẳng vào cô cất giọng đáp lại.
"Em không muốn nói nhiều nữa nói chung chúng ta không hợp nhau em cũng không còn yêu anh nữa. Từ nay về sau em chỉ xem anh là bạn là một người anh trai thôi không còn bất cứ tình cảm gì khác nữa cho dù