Dương gia
Dương Nguyên Khánh bước vào phòng ôm lấy Mộ Kiều Lam từ phía sau dịu dàng, ôn nhu nói khẽ vào tai của Mộ Kiều Lam:
"Lam Lam! Chúng ta hãy kết hôn đi."
Mộ Kiều Lam giật mình quay người lại nhíu mày hỏi Dương Nguyên Khánh:
"Tại sao đột nhiên anh lại muốn kết hôn?"
"Anh muốn em sớm trở thành Dương phu nhân của anh hơn nữa chúng ta cũng đã ở bên nhau một thời gian rồi chẳng lẽ em không muốn kết hôn với anh sao?"
Mộ Kiều Lam thầm nghĩ trong lòng:"Tất nhiên là không rồi!"
Cô cười như không giọng điệu vô cùng nhỏ nhẹ, dịu dàng nói với Dương Nguyên Khánh:"Tất nhiên là em muốn kết hôn cùng với anh rồi nhưng hiện tại em vẫn còn trẻ, em không muốn kết hôn sớm như vậy đâu anh hãy đợi thêm một khoảng thời gian nữa đi."
Dương Nguyên Khánh gật gù tôn trọng ý kiến của Mộ Kiều Lam:"Vậy thì chúng ta hãy đính hôn trước đi anh muốn đánh dấu chủ quyền không muốn ai bén mảng đến em nữa."
Khóe môi của Mộ Kiều Lam giật giật nếu như cô không đồng ý nữa thì chắc chắn sẽ khiến cho Dương Nguyên Khánh nghi ngờ cô đành gật đầu đồng ý với anh ta:
"Được! Vậy thì chúng ta sẽ đính hôn trước mọi thứ đều sẽ do anh quyết định về những thứ như trang phục hay trang trí anh không cần hỏi đến ý của em đâu mọi thứ đều nghe anh."
"Được! Vậy thì sau khi anh chọn được ngày rồi anh sẽ báo cho em hay." Dương Nguyên Khánh vô cùng vui vẻ, hài lòng ôm cô vào lòng.
Ngày hôm sau, tại bệnh viện Ái Tâm, Hoa Châu Châu tỉnh lại khẽ quay đầu nhìn xung quanh nhìn thấy Hứa Tiểu Niệm đang nằm ở ghế cô muốn ngồi dậy nhưng lại không thể chỉ cần cử động nhẹ là người của cô rất đau.
Hứa Tiểu Niệm giật mình thức dậy nhìn thấy Hoa Châu Châu cử động làm ảnh hưởng đến vết thương liền ngồi dậy chạy đến:"Cậu đừng có ngồi dậy hiện tại vết thương ở phía sau lưng của cậu vẫn chưa lành."
"Tiểu Niệm! Tớ đã hôn mê bao lâu rồi?" Hoa Châu Châu nằm yên trên giường bệnh, giọng nói yếu ớt hỏi Hứa Tiểu Niệm.
Đột nhiên, Hứa Tiểu Niệm ngồi xuống ghế vẻ mặt giận dỗi, khoanh tay lại quay sang chỗ khác:"Cậu đã hôn mê hai ngày rồi."
Thấy Hứa Tiểu Niệm bỗng nhiên giận dỗi Hoa Châu Châu không hiểu lý do tại sao liền hỏi:"Tiểu Niệm! Cậu làm sao vậy? Sao đột nhiên cậu lại giận?"
Hứa Tiểu Niệm bất ngờ quay đầu qua làm dữ với Hoa Châu Châu khiến cho cô giật nảy mình:
"Cậu còn hỏi tớ nữa sao? Cậu có biết là tớ lo cho cậu lắm không hả? Cậu có biết rằng cậu xém chút nữa là đã tàn phế rồi hay không? Nếu như tối hôm đó viên đạn không bắn lệch một chút thì có lẽ bây giờ cậu đã ngồi xe lăn rồi."
"Tớ xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng cậu đừng giận nữa mà chẳng phải bây giờ tớ đã không sao nữa rồi sao?" Hoa Châu Châu lay lay tay của Hứa Tiểu Niệm làm nũng, vẻ mặt vô cùng hối lỗi.
"Đúng rồi! Hôm qua, có bốn người đến đây nói là để thăm cậu trong đó có một người tên tự xưng là Từ Phương Hiểu, tớ đã không cho họ vào bảo rằng khi nào cậu tỉnh lại rồi sẽ hỏi ý của cậu xem cậu có muốn gặp họ không."
"Từ Phương Hiểu? Cậu nói người đó tự xưng là Từ Phương Hiểu sao?" Hoa Châu Châu kinh ngạc, sững sốt không lẽ Từ Phương Hiểu đã nhớ lại mọi chuyện rồi sao? Cô vẫn còn chút nghi ngờ vội bảo Hứa Tiểu Niệm.
"Tiểu Niệm! Cậu hãy lấy điện thoại của tớ giúp tớ."
Hứa Tiểu Niệm lấy điện thoại đưa cho Hoa Châu Châu, cô đưa ảnh của Từ Phương Hiểu cho Hứa Tiểu Niệm xem rồi hỏi:"Có phải chính là cô gái này không?"
"Đúng vậy! Chính là cô ta." Hứa Tiểu Niệm gật gật đầu nói.
"Ngoại trừ muốn gặp tớ cậu ấy còn nói gì nữa không?" Hoa Châu Châu cất điện thoại sang một bên rồi hỏi Hứa Tiểu Niệm.
"Cô ta thì không nói gì nhưng bạn trai của cô ta thì nói là đã hiểu lầm cậu nên muốn để đây để thăm và xin lỗi cậu."
"Bạn trai? Bạn trai nào